Một luồng thanh sắc linh lực bao lấy Bạch Cảnh Ngọc, ôn hoà lưu chuyển. Nàng đả toạ mình tưởng, một đường kiểm tra kinh mạch toàn thân. Khi đã xác định bản thân không có bất luận thương tật gì, Bạch Cảnh Ngọc chầm chậm thu lại linh lực, đạm sắc con ngươi từ từ mở ra.
Không biết từ khi nào Vãn Thanh đã đứng trước mặt, thần sắc nôn nóng nhìn nàng. Bạch Cảnh Ngọc nhíu mày thả hai chân xuống, không nhanh không chậm hỏi:
"Tiền bối lúc nãy là có chuyện gì?"
Bạch Cảnh Ngọc ý chỉ dị tượng lúc nãy Băng Phách kiếm đột nhiên rung động mãnh liệt. Trùng hợp, Vãn Thanh cũng là muốn nói chuyện này. Ngữ khí nàng gấp gáp lại có phần tự hỏi nói:
"Lúc nãy, khi vừa vào đây, ta đã cảm nhận được một tia linh lực của Vãn Nghiêm, kiếm hồn của Hoả Diễm. Dù là mỏng manh nhưng ta vẫn có thể chắc 7,8 phần đó là khí tức nàng ấy. Bất quá, nó đã không còn thanh thuần như trước mà lại ẩn ẩn một cỗ tà khí rất giống với Ma khí. Ta nghĩ mãi không hiểu, Hoả Diễm kiếm vốn là thần khí, như thế nào lại mang theo Ma khí đâu? Này cũng thật khó giải thích."
Bạch Cảnh Ngọc nghe xong liền thật sâu nhíu mày. Hoả Diễm kiếm cùng Băng Phách kiếm vốn là một đôi thần kiếm, tồn tại cùng trời đất, từ thuở hồng hoang lập thế, như thế nào lại có thể lây nhiễm Ma khí?! Chuyện này vốn là không có khả năng, trừ phi..
"Nếu ta nhập Ma, tiền bối, ngươi nói ngươi có hay không sẽ cùng ta cùng nhau nhập Ma?"
Vãn Thanh nghe nói liền trợn mắt.
"Tiểu hài đồng, ý của ngươi là..."
Bạch Cảnh Ngọc gật gật đầu.
"Thần kiếm không thể tự thân nhập Ma nhưng nếu chủ nhân Thần kiếm nhập Ma, trừ phi là hắn cưỡng chế phá bỏ khế ước bằng không cũng chỉ có thể cam chịu số phận đi vào Ma đạo. Đây là một quyển sách cổ ghi chép lại, ta từng đọc một lần nhưng cảm thấy khả năng xảy ra không lớn nên không lưu tâm. Dù sao cũng sẽ không có Thần kiếm nào cam nguyện tiến nhập Ma đạo, bạo phá linh lực tiếp thu ma khí."
"Nói vậy cũng không sai. Nhưng tại sao Vãn Nghiêm lại chấp nhận nhập Ma? Nàng ta vốn là Thần kiếm, luận linh lực, luận tu vi tuyệt không thấp hơn cường giả Hóa Thần. Kiêu ngạo như nàng ta sao lại không cưỡng chế phá bỏ khế ước mà lại chấp nhận để bản thân rơi vào Ma đạo? Chẳng lẽ chủ nhân Vãn Nghiêm so nàng ta càng cường đại, có thể cưỡng chế nàng ta trở thành Ma kiếm?"
Bạch Cảnh Ngọc lắc đầu.
"Chuyện này ta cũng không cách nào biết được. Chỉ có Vãn Nghiêm tiền bối mới cho ngươi được câu trả lời. Bất quá, tiền bối, ngươi cảm nhận được linh lực Vãn Nghiêm tiền bối, kia nàng ta có thể hay không cũng cảm nhận được khí tức của ngươi?"
Vãn Thanh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Chúng ta dù là một đôi Thần kiếm nhưng ta so nàng ta sinh ra trước năm trăm năm, linh lực cũng so nàng ta cường đại một ít. Khi vừa đến thế giới này ta đã sớm chế giấu khí tức, nếu là lúc trước, Vãn Nghiêm tuyệt đối sẽ không thể nào cảm nhận được linh khí của ta. Nhưng hiện tại nàng ta đã nhập Ma, ta cũng không cách nào xác định nàng ta có thể hay không so ta càng mạnh."
Bạch Cảnh Ngọc nghe xong liền lâm vào trầm tư. Nàng vừa xuyên không đến thế giới này, hiểu biết còn chưa sâu, bên cạnh cũng chỉ có một mình Mộ Dung Ngữ Trác có thể nói chuyện. Nếu thật có một cường giả đọa Ma phát hiện ra tung tích của nàng, từ trong tối âm thầm ra ám chiêu, nàng không đoán được mình có thể chống đỡ được bao lâu. Thực lực Thượng tiên Cửu cảnh như nàng miễn cưỡng xem như đứng đầu Tu chân giới. Nhưng trải qua trăm ngàn năm ai có thể đảm bảo nàng vẫn là nhất Tiên giới? Tu chân giới cái gì cũng thiếu, duy chỉ có biến số là không thiếu. Người có thực lực vượt qua nàng, ngay cửa hoá Thần nhưng lại đoạ Ma cũng không phải là không có. Nếu phải cường ngạnh lấy cứng đối cứng, nàng cũng không nắm chắc mười phần bản thân có thể chống đỡ được đối phương hạ sát chiêu. Để đảm bảo bản thân có thể sống lâu thêm chút, nàng phải mau chóng đột phá Thượng tiên Cửu cảnh tiến vào Độ kiếp hoá Thần. Nếu không, khi trực diện đối đầu với chủ nhân Hoả Diễm kiếm, nàng chỉ có một con đường chết.
Bạch Cảnh Ngọc nhập thần suy nghĩ thì Vãn Thanh cũng chìm đắm trong kí ức trở lại trăm ngàn năm trước, khi Băng Phách cùng Hỏa Diễm còn là một đôi thần kiếm tung hoành ngang dọc. Những chuyện cứ tưởng đã rơi vào quên lãng bây giờ lại hiện lên rõ ràng như mới hôm qua...
Thuở sơ khai, từ thời Hồng Hoang lập thế, cùng với Thập Phương Thần Khí, Băng Phách cùng Hoả Diễm đã sớm được sinh ra. Băng Phách kiếm sinh ở Băng Vực, là nơi chí âm chí hàn trong thiên địa. Từ lúc sở sinh đã hấp thu linh khí trời đất, hình thành kiếm hồn, tự là Vãn Thanh. Vãn Thanh từ khi còn là một tia linh thức nhỏ bé đã có sẵn Băng căn linh lực, lại trải qua trăm ngàn năm không ngừng tu luyện, hấp thu tinh nguyên lạnh giá, tu vi đã sớm sâu không lường được. Mà Hỏa Diễm kiếm, sau khi Băng Phách xuất thế, mãi đến năm trăm năm sau, mới được sinh ra. Hoả Diễm sinh trưởng nơi Luyện Ngục, chí dương chí hỏa trong lục giới, từ sớm đã hấp thu tinh nguyên lửa đốt, hình thành kiếm hồn Vãn Nghiêm, tu vi cùng thiên phú không thể so Vãn Thanh kém bao nhiêu.
Lại trải qua ngàn năm sóng yên biển lặng, cùng với sự thay đổi không ngừng của Thiên địa, nơi cực âm cùng chí dương vốn nên ở hai cực lại đột ngột chuyển dịch lại gần, Hồng Hoang nhập thành, tẫn hủy tất cả. Trong lúc nguy cấp, Băng Phách cùng Hoả Diễm bộc phát linh lực, hợp thành nhất thể, cường chống Hồng Hoang. Hai thanh kiếm một băng một hoả hợp nhất, mỗi người một phương thay phiên hấp thu Hồng Hoang. Lại đến lúc cơ duyên xảo hợp, Băng Phách kiếm hoá hình Băng Long còn Hoả Diễm hoá hình Hoả Phượng. Một băng một hỏa, một long một phượng vừa hay chính là một đôi.
Sau Hồng Hoang đại chiến, Băng Phách cùng Hoả Diễm song song trở thành nhất đẳng thần khí, chia nhau trấn giữ một phương, tục gọi là Bắc Băng Nam Hỏa. Bất quá đến mỗi ba trăm năm, Vãn Thanh cùng Vãn Nghiêm sẽ gặp mặt một lần, ngao du thiên hạ, tiêu dao năm mươi năm.
Mãi cho đến khi Vãn Thanh nhận Vĩnh Lạc Chân Quân Thành Quốc Tín làm chủ nhân, hai nàng mới xem như chính thức tách ra. Bất quá cơ duyên xảo hợp, Vãn Nghiêm chọn chủ nhân lại là Vĩnh Lạc sư đệ, Vĩnh Nhạc Chân Quân Từ Kiến An. Thành Quốc Tín cùng Từ Kiến An từ sớm đã mang theo bảo kiếm lịch luyện khắp nơi. Mãi đến năm trăm năm sau, hai nàng mới xem như có cơ hội tái kiến.
Bất quá cuộc vui ngắn ngủi, tái hợp chưa bao lâu, hai nàng lại theo hai vị chủ nhân lần nữa hạ sơn lịch luyện, đến khi gặp lại đã là Tiên-Ma đại chiến. Dù lúc ấy, cả Vĩnh Lạc cùng Vĩnh Nhạc đều là Thượng tiên Cửu cảnh nhưng so với đại ma đầu Quách Kiến Đan, vẫn là không đáng nhắc đến. Tử chiến diễn ra hơn ba trăm ngày đêm, hai Thượng tiên đều đã tinh bì lực tẫn, có chút lực bất tòng tâm mà Ma Quân lại càng đánh càng hăng, cuối cùng không chỉ một chưởng đánh trọng thương nhị vị Chân Quân mà đồng thời phá hủy luôn một nửa tiên giới.
Giữa lúc nguy cấp, Vãn Thanh Vãn Nghiêm không thể đứng nhìn, liền giúp hai người kia đột phá Thượng tiên, tiến đến Hoá Thần. Cả bốn hợp lực mới có thể phong ấn Ma Quân dưới đáy Cửu Thiên. Bất quá, sau trận đại chiến, Vãn Thanh lẫn Vãn Nghiêm đều bị trọng thương, ít nhất ngàn năm không thể lại hoá hình.
Trong lúc Vãn Thanh tự phong bế linh thức, chỉ loáng thoáng nghe thấy Thành Quốc Tín thanh âm, cuối cùng nguyên nhân vì sao nàng lại cùng hắn giải trừ khế ước nàng cũng không biết. Mà từ sau Tiên-Ma đại chiến, Vĩnh Lạc lẫn Vĩnh Nhạc đều biến mất, cả Kiếm hồn Vãn Nghiêm miễn cưỡng xem như huyết mạch tương liên cùng nàng cũng không tìm không thấy.
Sau khi chữa lành thương tích, nàng thử hoá hình tìm Vãn Nghiêm, bất quá lại phát hiện nàng dường như bị phong ấn, không cách nào tùy ý hiện thân. Sau lại, nàng chìm sâu vào minh tưởng, đến khi được Bạch Cảnh Ngọc đánh thức đã là chuyện của bốn ngàn năm sau.
Vãn Thanh chấm dứt hồi tưởng, lại ngã người ra ghế thở dài. Nàng thật không biết trong hơn năm ngàn năm bản thân chìm vào minh tưởng đã xảy ra chuyện gì, như thế nào hơn nửa vạn năm mới lần nữa tái kiến, Vãn Nghiêm đã tiến nhập Ma đạo, không còn đường vãn hồi.
Càng nghĩ càng khổ não, Vãn Thanh trực tiếp không nghĩ đến nữa, hoá thành một luồng linh khí màu xanh nhập lại thân kiếm. Nhận thấy động tĩnh lúc Vãn Thanh nhập vào, Bạch Cảnh Ngọc mới từ trong suy nghĩ trở ra, khẽ thở dài một hơi đồng tình. Nếu nàng đột nhiên phát hiện sư tỷ đã từng cùng bản thân sớm chiều tu luyện nhập Ma, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không mấy dễ chịu. Phản ứng của Vãn Thanh như vậy vẫn tính là bình tĩnh hơn nàng rất nhiều.
Bạch Cảnh Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm Băng Phách đến cả Mộ Dung Ngữ Trác quay lại cũng không biết.
Trên người Mộ Dung Ngữ Trác khoác hờ chiếc áo tắm, mái tóc xoăn dài sũng nước tí tách rơi theo từng bước chân. Vừa tắm xong nên mặt nàng còn chút ửng đỏ chưa tan, đôi mắt mèo thường ngày sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều. Nếu Bạch Cảnh Ngọc là gương mặt hồ ly tinh câu nhân nhưng thân mang khí chất thanh lãnh cấm dục thì Mộ Dung Ngữ Trác hoàn toàn ngược lại. Gương mặt Mộ Dung Ngữ Trác mang theo tia anh khí tuấn tú nhưng cố tình phong thái nàng chẳng khác nào Đát Kỷ, khắp nơi thả thính lưu tình. Bất quá, nàng cũng không thu nam nhân vào túi mà ngược lại, nữ nhân cam nguyện theo nàng lại không thiếu. Bên ngoài đều nói Mộ Dung Ngữ Trác hôm nay có thể có tình ý với nữ minh tinh này nhưng ngày mai cũng có thể là kim chủ của người mẫu khác. Tóm lại một câu, thanh danh nàng bên ngoài chính là một mớ hỗn độn, hồ ly tinh chuyên câu dẫn nữ nhân.
Đối với những tin đồn này, Mộ Dung Ngữ Trác cũng là tỏ vẻ mình thật oan ức. Có trời biết, đất biết suốt 8 năm qua, ngoại trừ bạn gái cũ, nàng căn bản chưa từng tiếp xúc thân cận với bất kì nữ nhân nào. Gương mặt nàng trời sinh chính là có thể thu hút nữ nhân, nàng còn có thể làm khác được sao? Chính bọn họ không màng liêm sỉ thích dính lên người nàng, như thế nào truyền tin ra ngoài đều là nàng câu dẫn bọn họ đây? Đôi lúc, Mộ Dung Ngữ Trác thật có cảm giác bản thân so Đậu Nga còn oan khuất không kém đâu.
Khi Mộ Dung Ngữ Trác khuynh thân ngồi xuống sofa, Bạch Cảnh Ngọc mới chầm chậm chuyển ánh mắt qua đây. Đến lúc này, nàng mới quan sát kĩ gương mặt được xem là "anh tuấn tiêu sái" của Mộ Dung Ngữ Trác. Chỉ thấy hai mắt nàng ta sáng quắc, đuôi mắt khẽ nhếch lên, đầu mắt lại nhọn, hai bên đối xứng qua sống mũi cao thẳng, chóp mũi cong tự nhiên, hai bên cánh mũi tạo thành form chữ A thon gọn, gần như song song với độ rộng hai đầu khóe mắt. Nhãn cầu màu xám khói, nhìn qua có vẻ cuốn hút không nói nên lời. Bên trên đôi mắt là mày kiếm thẳng còn hơn giới tính của mấy bạn độc giả, dài rộng cân xứng mà đậm sắc. Đôi môi nàng phớt hồng đầy đặn, đặc biệt môi dưới có nếp gấp rõ ràng ở chính giữa, chia môi thành hai phần đều nhau. Từng phần trên gương mặt đều mang dáng vẻ mạnh mẽ đầy nam tính nhưng cố tình khi kết hợp lại lộ ra một cỗ thanh nhã mềm mại đặc trưng của nữ tử. Một sự kết hợp hoàn hảo đến quỷ dị giữa tiêu soái tuấn tú cùng dịu dàng thục nữ.
Bạch Cảnh Ngọc ngồi ở một bên đánh giá Mộ Dung Ngữ Trác, đồng dạng, Mộ Dung Ngữ Trác cũng ở quan sát nàng. Mộ Dung Ngữ Trác từ lần đầu nhìn thấy Bạch Cảnh Ngọc đã biết nàng ta là một cái hồng nhan họa thủy tiểu mỹ nhân nhưng hôm nay nhìn kĩ, nàng ngoài ý muốn phát hiện, nàng ta so với lần đầu gặp còn có thể càng thêm mỹ đến làm người mê say. Kia mày lá liễu thanh mảnh, thon gọn kéo dài từ đầu mày dọc theo thân mày rồi dần rủ xuống ở phần đuôi, tạo thành đường cong mềm mại tự nhiên, đuôi nhọn và sắc nét. Bên dưới là mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt nhọn hình vĩ ngư sắc sảo. Không giống với phần lớn người Á Đông, tròng mắt Bạch Cảnh Ngọc màu xanh, cùng với màu của tảng băng giống nhau, nhìn qua có vẻ lạnh nhạt vô tình. Nếu môi Mộ Dung Ngữ Trác chỉ là phớt hồng thì môi Bạch Cảnh Ngọc đậm sắc hơn rất nhiều, hai cánh môi hơi nhô lên uốn cong đối xứng như hình trái tim. Cả gương mặt Bạch Cảnh Ngọc đều mang nét quyến rũ đến tận xương, nhất là đôi môi căng mọng đầy đặn chọc người ngứa ngáy tâm can. Bất quá, trên người nàng luôn tỏa ra khí lạnh cấm người đến gần, vô hình trung tạo thành khí chất cao lãnh cấm dục tựa như nữ thần cao cao tại thượng không thể khinh nhờn.
Bạch Cảnh Ngọc nhìn gương mặt Mộ Dung Ngữ Trác nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, hoàn toàn không có ý tứ gì khác. Xem kĩ liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, người cũng không bị vẻ đẹp của Mộ Dung Ngữ Trác làm cho dao động. Còn Mộ Dung Ngữ Trác lại thật sâu chìm trong vẻ đẹp của Bạch Cảnh Ngọc, hai mắt sáng như hai cái đèn pha, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nhìn xem nhân gia.
Bạch Cảnh Ngọc bị ánh mắt như lửa nóng của Mộ Dung Ngữ Trác nhìn đến đứng ngồi không yên, trong lòng thầm mắng vô lễ. Tốt xấu gì nàng cũng là thiên chi kiêu tử ở Vân Sơn Tuyết Lĩnh, từ lúc nhập môn đến khi trưởng thành đều được sư tôn Doãn Linh cùng đại sư tỷ Diệp Minh Hạ sủng ái vô đối. Đệ tử trong môn lại kính cẩn gọi nàng một tiếng Huyễn Ảnh Thiên Tôn, nào có kẻ giống như Mộ Dung Ngữ Trác như vậy trắng trợn nhìn nàng. Nếu là ở Vân Sơn Tuyết Lĩnh, bị đại sư tỷ biết được, Mộ Dung Ngữ Trác còn không phải đi từ đường quỳ ba ngày ba đêm vì đại tội bất kính. Bất quá, hiện tại thân nàng lưu lạc chốn này, muốn quay về Vân Sơn Tuyết Lĩnh, căn bản là chuyện không có khả năng. Nghĩ đến đây, Bạch Cảnh Ngọc rũ mắt, trong con ngươi lóe lên nồng đậm bi thương. Nàng là người lãnh tình nhưng không có nghĩa nàng là một khối băng không có cảm xúc. Vân Sơn Tuyết Lĩnh là nơi nàng đã gắn bó hơn hai trăm năm, sư tôn sư tỷ là những người thân cận nhất với nàng. Hiện tại, nàng bị buộc phải rời xa tất cả, đến một nơi xa lạ, nàng sao có thể không khủng hoảng, không thương tâm?!
Cảm xúc dao động bất thường của Bạch Cảnh Ngọc lọt hết vào mắt Mộ Dung Ngữ Trác. Trong đầu nàng lóe lên mười vạn câu hỏi vì sao Bạch Cảnh Ngọc đang bình thường lại buồn bã không vui. Bất quá, khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng ta, nàng cũng minh bạch được một ít. Một nhân sĩ xuyên không, không nhà không cửa, không người thân không bạn bè có thể không buồn sao? Gặp nàng, nàng tự tử chết luôn cho xong, biết đâu hên xui lại được quay về nguyên bản thế giới.
Mộ Dung Ngữ Trác ngồi ở một bên rối rắm không biết nên an ủi Bạch Cảnh Ngọc như thế nào. Nhưng còn không để nàng mở miệng nói chuyện, cảm xúc của Bạch Cảnh Ngọc đã trở lại bình thường, chính là một bộ dáng lạnh lùng bất cận nhân tình. Mộ Dung Ngữ Trác im lặng hóa đá. Này cảm xúc điều chỉnh không khỏi quá nhanh rồi đi. Mộ Dung Ngữ Trác khẽ tằng hắng một cái thu hút sự chú ý, xong lại làm ra vẻ tùy ý (nhưng thật ra là để ý vl ra) nói:
"E hèm... Chúng ta... Ừm... Chúng ta vừa gặp mặt sáng nay nhưng lại xảy ra nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy... Ừm... Tôi tự giới thiệu thêm một lần nữa. Ừm... Tên của tôi là Mộ Dung Ngữ Trác, 27 tuổi. Hiện đang là CEO của R&B, tương lai là người thừa kế của Mộ Dung gia. Còn đang độc thân, à mà không đúng, tôi có hôn sự được sắp đặt sẵn. Nhưng mà tôi lại không yêu hắn, nên cũng không coi như có quan hệ gì đi. À Ừm.. Hân hạnh được làm quen."
Mộ Dung Ngữ Trác nói rồi giơ tay ra, ý định bắt tay làm quen với Bạch Cảnh Ngọc. Nhưng ở phía đối diện, Bạch Cảnh Ngọc chỉ nghiêng đầu nhìn nàng. Hơn một nửa những gì Mộ Dung Ngữ Trác nói, Bạch Cảnh Ngọc đều không hiểu. Bất quá, nàng lờ mờ đoán được Mộ Dung Ngữ Trác hẳn là giới thiệu bản thân. Nghĩ vậy, nàng cũng không rối rắm nữa, chỉ nhàn nhạt thả ra một câu:
"Bạch Cảnh Ngọc."
"....."
Mộ Dung Ngữ Trác giơ tay sượng trân ở một bên. Bất quá, nghĩ đến Bạch Cảnh Ngọc hẳn không biết ý nghĩa giao tiếp ở đây cũng liền bỏ qua, thậm chí còn có một tia tự trách bản thân suy nghĩ không chu toàn. Mộ Dung Ngữ Trác nhấc người chồm về phía trước, khẽ cầm lấy bàn tay lành lạnh mềm mại của Bạch Cảnh Ngọc lắc lắc hai cái. Dưới cái nhìn đầy khó hiểu xen lẫn cảnh giác của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác xấu hổ thu tay, ngồi lại ngay ngắn trên ghế, ấp úng giải thích:
"Đây là phong tục chào hỏi ở thế giới này. Hai người bắt tay nhau mới xem như đạt thành nhận thức."
Bạch Cảnh Ngọc nghe giải thích liền gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu. Mộ Dung Ngữ Trác nói tiếp:
"Tôi không biết tại sao và bằng cách nào mà em lại xuyên không đến đây nhưng tôi đã quyết định giữ em lại mà em cũng đồng ý ở lại đây thì tôi tự nhiên có trách nhiệm hướng dẫn em cách vận hành của thế giới này. Cho đến khi em có thể thuần thục tất cả, tôi hi vọng em có thể ở yên trong nhà. Ừm... Không phải tôi muốn giam lỏng em nhưng hiện tại ở thế giới này, em không quen biết ai, lại không hiểu biết xung quanh, tôi không yên tâm để em ra ngoài tránh gây thêm phiền phức. Em có thể lý giải suy nghĩ của tôi chứ?!"
Bạch Cảnh Ngọc im lặng tiêu hóa hết những lời mà Mộ Dung Ngữ Trác nói. Dù nàng không hiểu cặn kẽ hết những gì nàng ta muốn diễn đạt nhưng đại ý nàng vẫn có thể đoán được. Bạch Cảnh Ngọc nghĩ xong liền gật đầu.
"Ta có thể hiểu được."
Mộ Dung Ngữ Trác thấy thái độ hợp tác của Bạch Cảnh Ngọc liền hài lòng gật đầu. Bất quá, chỉ nghĩ đến lượng "kiến thức kì lạ" ở mức cơ bản mà nàng muốn truyền vào đầu Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác tỏ vẻ thái dương nàng lại ẩn ẩn phát đau. Giá như có bánh mì giúp trí nhớ của Doraemon thì tốt rồi. Nàng có thể mua một đống sách về cho Bạch Cảnh Ngọc ăn. Bất quá nhìn đến thân thể mỏng manh của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác dẹp ngay ý tứ đó. Nhìn xem thân thể nhân gia gầy như vậy thì có thể ăn được bao nhiêu cái bánh mì a?! Kiến thức ấy mà, từ từ truyền tải là được rồi.