Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên thân hình mềm mại của nữ nhân. Tay trái giật giật, hàng chân mày cau lại đầy khó chịu, mí mắt nặng nề chớp chớp, một đôi thuần tịnh con ngươi nhẹ nhàng mở ra. Bạch Cảnh Ngọc cau mày chịu đựng cơn đau quanh thân, đảo mắt quan sát một vòng nơi mình đang nằm. Bất chấp cơ thể đau đớn, nàng giật bắn người dậy, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác, hốc mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm nguy cơ. Khi xác định bản thân đã an toàn lúc sau, Bạch Cảnh Ngọc như chợt nhớ đến thứ gì đó, lại giật mình cúi đầu tìm quanh giường. Bất quá, vừa nhìn đến trên người nguyên bản bạch sắc y sam giờ lại biến thành một ảnh lại mỏng lại trường áo, thái dương Bạch Cảnh Ngọc giật giật. Như thế nào bản thân nàng lại xuyên cái này... dâʍ ɭσạи phục y?
Bất quá, không để Bạch Cảnh Ngọc rối rắm chuyện y phục quá lâu, cơ thể nàng đã truyền đến một trận không thoải mái. Bạch Cảnh Ngọc không cấm mà nghĩ đến tình cảnh không tốt của bản thân, không biết cơ thể nàng có hay không chuyện gì mà đầu lại đau như búa bổ. Bạch Cảnh Ngọc nhíu mày ngưng thần, ý đồ đem linh lực chữa lành toàn bộ ngoại thương. Nhưng khi dò đến kinh mạch, Bạch Cảnh Ngọc kinh ngạc cảm nhận cuồn cuộn linh lực chảy dọc cơ thể. Theo lí mà nói, nàng bị kia kim sắc lôi đạo đánh trúng, tu vi không tổn hại thì cơ thể hẳn là phải thụ thương. Đằng này cơ thể nàng chỉ có nho nhỏ vài đạo xước, nghiêm trọng nhất hẳn là một kích chí mạng trên đầu, bất quá chỉ là ngoại thương không đáng ngại, nàng dùng linh lực điều trị một chút liền tốt rồi. Còn lại không có gì ảnh hưởng, thậm chí tu vi so lúc trước càng thêm tinh tiến, linh lực càng thêm mạnh mẽ chảy dọc đan điền. Chẳng lẽ kia kim lôi mục đích không phải là tổn thương nàng mà chỉ là muốn dịch nàng đến nơi này?!
Bạch Cảnh Ngọc rối rắm suy nghĩ bất quá nàng cũng không bám lấy này vấn đề quá lâu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Kim lôi cố ý dịch nàng đến đây tự nhiên là có lí của nó, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bạch Cảnh Ngọc ngồi trên giường trầm ngâm. Mất một lúc, nàng mới chậm chạp nâng một tay lên, kết thành một cái thủ ấn, miệng hô một chút khẩu quyết, tức thì một bàn tay đang giơ phía trước hiện lên ánh xanh, Băng Phách kiếm theo đó được triệu hoán đến rồi. Dường như vui vẻ khi thấy chủ nhân bình yên vô sự, thanh sắc linh khí bao quanh thân kiếm càng lóe lên chói mắt. Từ thân kiếm, một luồn linh lực thoát ra, Vãn Thanh hóa hình nôn nóng nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ngọc.
"Tiểu hài đồng, ngươi không sao chứ?!"
"Ta không sao. Tiền bối cũng bình yên vô sự sao?" Bạch Cảnh Ngọc gương mặt hiếm có hài hòa hỏi lại.
"Kia tự nhiên là. Chỉ cần ngươi vô sự ta tự nhiên là không có việc gì."
Vãn Thanh đang nói chuyện lại như phát hiện thứ gì khác thường, mặt già đỏ lên, kinh hãi mang theo mười phần không thể tin được nhìn Bạch Cảnh Ngọc, ngón tay nâng lên run rẩy chỉ thẳng vào người nàng.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi như thế nào xuyên thành cái dạng này đức hạnh?"
Bạch Cảnh Ngọc nghe được Vãn Thanh câu hỏi, tâm trạng trong nháy mắt chùn xuống, thái dương lại có dấu hiệu giật giật đi lên. Nàng làm sao biết được bản thân như thế nào lại biến thành cái dạng này. Hôm nay bị thương tỉnh lại thời điểm đã là như vậy. Không đúng. Đêm qua...
"Hẳn là nữ nhân đêm qua đem ta xuyên thành cái dạng này."
Bạch Cảnh Ngọc nhỏ giọng lầm bầm nói. Nhưng với tu vi trên cả Thượng tiên hóa Thần, Vãn Thanh nàng vẫn nghe được đến rõ ràng. Nàng ta chớp chớp mi mắt hỏi ngược lại Bạch Cảnh Ngọc:
"Nữ nhân nào cơ?"
"Ta không biết. Đêm qua ta tỉnh lại thời điểm, còn không nhận rõ xung quanh đầu đã bị đánh đến hôn hôn trầm trầm. Bất quá, đêm qua ta nghe được nàng thanh âm."
"Hơn nữa giọng nói còn đặc biệt dễ nghe." Bạch Cảnh Ngọc trong lòng tự bổ sung thêm.
Vãn Thanh nghe đến liền như bị cấm thanh giống nhau. Nàng không thể tưởng đến đường đường là Huyễn Ảnh Thiên Tôn, một đời ngưỡng vọng khắp Tu Chân giới lại bị người dùng gậy tập kích, hơn nữa vẫn là trực tiếp bị đánh đến bất tỉnh. Này cũng không khỏi quá mất mặt tiên gia rồi đi.
"Kia... Không phải ngươi có linh lực hộ thân sao? Như thế nào lại bị người đánh đến bất tỉnh? Hoặc là kia so với ngươi tu vi càng muốn cao hơn?"
Vãn Thanh ngập ngừng hỏi lại. Bạch Cảnh Ngọc ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc lắc đầu. Lúc ấy, thời gian nàng thanh tỉnh quá ít, nhiều chuyện không cách nào nhớ lại nhất thanh nhị sở.
"Lúc ấy ta vừa tỉnh lại, đầu óc còn hôn hôn trầm trầm, còn chưa nhận rõ xung quanh liền liên tiếp bị đánh đến hôn mê. Ta không cách nào xác định tu vi nàng kia, bất quá ta có thể xác định, nàng ta không dùng linh lực đánh đến ta trên đầu."
"Kia còn hành đi. Có lẽ nàng ta chỉ muốn ngươi hôn mê điểm. Bất quá không thể không cảnh giác, này xa lạ hoàn cảnh ta còn chưa gặp bao giờ."
Vừa nói Vãn Thanh vừa trải rộng thần thức dò xét xung quanh. Khi nhìn đến kiến trúc thập phần xa lạ, dù là Kiếm hồn đã trải qua vạn năm cũng không khỏi rùng mình. Đây không phải là truyền thuyết cái kia Thiên giới đi?! Kim lôi cư nhiên đưa hai nàng đến nơi ở của Thần sao? Vãn Thanh mang theo thật sâu nghi hoặc cau mày dò xét một lượt xung quanh. Mất hơn nửa khắc, nàng mới khó khăn thu lại toàn bộ thần thức.
"Sống hơn vạn năm, ta chưa gặp qua nơi nào kì quái như này. Bất quá bên cạnh này phòng có một nữ nhân còn đang ngủ. Ta không dò xét được tu vi nàng ta, ngay cả một tia linh lực cũng tìm không thấy. Ta đoán tu vi nàng ta khả năng còn cao hơn chúng ta hai người. Ta không dám tiếp tục tra xét quá sâu sợ nhiễu loạn nhân gia giấc ngủ. Nơi này có khả năng là cái kia truyền thuyết Thiên giới. Nếu thật là vậy, mỗi người ở nơi đây đều là Thần, linh lực so ta ngươi chỉ có hơn chứ tuyệt không kém. Tiểu hài đồng, hành sự cho cẩn thận."
Vãn Thanh nói rồi hóa thành một luồng linh lực nhập lại vào Băng Phách. Bạch Cảnh Ngọc nhíu mày ngưng mi rối rắm. Kia người ở Thiên giới chẳng lẽ đều xuyên này lẳиɠ ɭơ y phục? Nhưng nàng rõ ràng không cảm nhận được xung quanh có bất luận cái gì linh khí trời đất. Chẳng lẽ những vị Thần ở đây đều là như vậy tự tạo linh khí, không cần hấp thu linh khí trời đất? Bất quá nếu thật là vậy, nàng cái này nhỏ nhoi tu tiên giả trực tiếp phạm vào lãnh địa của Thần, như thế nào không bị tước đi tính mạng, ngược lại chỉ có vài đạo ngoại thương? Hơn nữa nữ nhân kia... Không. Đây tuyệt đối không phải là Thiên giới gì đó, nữ nhân bên kia cũng không phải là Thần. Kia, chẳng lẽ nàng ta là Ma? Nàng từng nghe sư tôn nói, chỉ có Ma mới như thế phóng đãng, tùy ý thành tính, y phục nửa giải, quyến rũ vô chừng, chuyên môn vì hút nam nhân dương khí mà hành. Kia nếu không phải là Ma, nào có cái thiện lương cô nương gia nào lại xuyên bản thân thành như vậy người. Càng nghĩ, Bạch Cảnh Ngọc càng cảm thấy bản thân đoán đúng rồi. Nếu thật sự tiến nhập Ma giới, chẳng sợ linh lực khô cạn mà chết, nàng cũng nhất định xóa sổ này hại người ác ma.
Nghĩ nghĩ, Bạch Cảnh Ngọc cầm lấy Băng Phách, một bước xuống giường. Khẽ phất tay, cánh cửa tự động bật mở. Mặt nàng đanh lại nhìn tình cảnh trước mắt. Xem ra Ma giới cũng không giống như nàng tưởng như vậy âm u tăm tối, ngược lại còn sáng sủa bất thường. Nắm chặt lấy Băng Phách kiếm, mở ra cửa phòng bên cạnh, một bóng dáng độn lên bên dưới lớp chăn.
Soát...
Kiếm ra khỏi vỏ, sát khí như vũ bão. Bạch Cảnh Ngọc tay cầm chuôi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu nữ nhân trên giường. Mắt xanh khẽ híp, lộ ra tia nguy hiểm. Bất quá nàng chưa vội ra tay, trên người nữ nhân này không có linh khí nhưng cũng không có ma khí, đến nỗi yêu khí gì đó cũng không có tung tích. Chẳng lẽ nàng là hiểu lầm rồi? Nữ nhân này căn bản cũng không phải Ma hay Yêu gì đó? Còn chưa đợi Bạch Cảnh Ngọc rối rắm xong, trên giường, Mộ Dung Ngữ Trác như nhận thấy nguy cơ mà thình lình mở mắt. Vừa tỉnh dậy, cả cơ thể nàng đã cứng đờ, hai mắt trợn to nhìn một thanh trường kiếm gác ngay yết hầu.
Theo thanh kiếm nhìn lên, Mộ Dung Ngữ Trác không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy nữ nhân trước mặt tóc đen buông dài xuống eo, trên người mặc áo ngủ của nàng, nửa kín nửa hở, mơ hồ còn thấy được một mảnh to tròn trắng nõn trước ngực. Gương mặt vẫn như cũ quyến rũ bất quá kết hợp thần sắc lạnh lùng lại lộ ra một tia lãnh diễm. Nữ nhân kia chỉ kiếm mặt đầy cảnh giác nhìn nàng, sát khí trong mắt từ khi nàng tỉnh dậy càng trở nên nồng đậm. Mộ Dung Ngữ Trác âm thầm kêu khổ. Kia không phải vì nàng hôm qua ngộ thương nàng ta mà nhân gia muốn một đao gϊếŧ chết nàng đi?! Nghĩ đến đấy, Mộ Dung Ngữ Trác có xúc động muốn đỡ trán than trời. Tối qua nàng nên quẳng nàng ta đi, để nàng ta tự sinh tự diệt thì hơn. Đột ngột kích phát lòng tốt cái khỉ gió gì? Nhân gia chẳng những không biết ơn còn muốn một kiếm đâm xuyên nàng yết hầu. Đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán mà.
Thấy thần sắc chết không còn gì tiếc nuối của người trước mặt, Bạch Cảnh Ngọc không biết nghĩ thế nào lại thu hồi Băng Phách, bất quá không tra kiếm vào vỏ mà vẫn cầm bên ngoài, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị quan sát Mộ Dung Ngữ Trác.
Được nhân gia rời đi kiếm khí lúc sau, Mộ Dung Ngữ Trác khẽ nuốt nước bọt, âm thầm thở phào một hơi. Này buổi sáng, không khỏi quá kí©h thí©ɧ rồi đi. Khẽ chống tay ngồi dậy, cổ áo theo đó nới lỏng, khe ngực sâu hút cứ hiện ra trước mắt Bạch Cảnh Ngọc. Nàng mặt lập tức đỏ lên, nhíu mày nhắm chặt hai mắt, tức giận mắng một câu "Phóng đãng." Mộ Dung Ngữ Trác ngạc nhiên nhìn xuống, phát hiện trạng huống bản thân nàng cũng lấy làm xấu hổ. Bất quá đứng trên thương trường nhiều năm, Mộ Dung Ngữ Trác tự nhận một chút bản lĩnh che giấu bản tâm hẳn là vẫn phải có. Mặt không đổi sắc kéo áo lại ngay ngắn, khẽ tằng hắng một tiếng xóa bớt xấu hổ, nàng cất giọng còn khàn khàn nói:
"Tôi chỉnh áo xong rồi. Em có thể mở mắt."
Bạch Cảnh Ngọc nghe thấy lông mi dài khẽ run rẩy một chút, thanh sắc xinh đẹp con ngươi theo đó mở ra. Mặc dù nàng vẫn thực chướng mắt với y phục của nữ nhân này nhưng nhìn đến da thịt không lộ ra ngoài thời điểm, Bạch Cảnh Ngọc vẫn là tạm chấp nhận cho qua. Đối diện với ánh mắt ghét bỏ không chút nào che giấu của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác xoa mũi, cúi đầu nhìn lại bản thân. Xác định nàng váy ngủ cũng không có loạn a, như thế nào lại bị nhân gia chán ghét đây?!
"Kia... Em có chỗ nào không thoải mái sao?" Mộ Dung Ngữ Trác xấu hổ mở miệng. Này nhân gia bị nàng đánh bất tỉnh, tổng vẫn phải ít nhiều quan tâm, không thể để nàng ta sống chết mặc bay đi. Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy Bạch Cảnh Ngọc trả lời, Mộ Dung Ngữ Trác đầy nghi ngờ nhìn lên liền đối diện với ánh mắt dò xét của đối phương.
Ách...
Này... Không phải là coi trọng nàng đi?! Mặc dù nàng cũng không còn là thiếu nữ cái gì cũng không biết nhưng nhân gia như vậy trắng trợn xem nàng cũng không khỏi quá bất lịch sự. Nàng cái này mặt già nhưng là sẽ ngại a! Mộ Dung Ngữ Trác còn ở trong lòng không ngừng loạn tưởng bất quá Bạch Cảnh Ngọc vẫn lạnh lùng đứng ở một bên nhìn, không tỏ rõ bản thân đến cùng là như thế nào cảm nhận. Hồi lâu rối rắm trên giường, Mộ Dung Ngữ Trác mới nghe được một giọng nói thanh lãnh.
"Đây là đâu? Triều đại nào? Ngươi là ai?"
Liên tiếp ba vấn đề đặt ra làm Mộ Dung Ngữ Trác choáng váng rồi. Như thế nào cảm thấy lời thoại này quen quen. Đây tổng là những lời thoại của nữ chính ngôn tình khi xuyên không đi? Như thế nào nữ nhân này lại hỏi nàng những câu này? Là bị cảm nhiễm truyện ngôn tình, ảo tưởng bản thân là nữ chính đi? Nghĩ đến rất có khả năng, Mộ Dung Ngữ Trác nâng mặt, dùng ánh mắt đầy đồng cảm xen lẫn thương hại nhìn Bạch Cảnh Ngọc. Xinh đẹp như vậy mà đầu có vấn đề thì tổng cũng quá đáng thương đi.
Bạch Cảnh Ngọc bị Mộ Dung Ngữ Trác nhìn đến cả người đều khó chịu không thôi. Đáng lí ra nàng không nên dây dưa với nữ nhân này. Trực tiếp dùng kiếm nói chuyện có lẽ sẽ nhanh hơn. Bạch Cảnh Ngọc ngay cả suy xét lại cũng không cần đã nâng kiếm gác lên vai Mộ Dung Ngữ Trác, lạnh giọng hỏi lại:
"Trả lời ta."
"Di, còn có kiếm." Mộ Dung Ngữ Trác càng sâu thương hại nhìn Bạch Cảnh Ngọc. Nâng tay khẽ đẩy ra thân kiếm, ngón trỏ quẹt một chút qua lưỡi kiếm. Một đạo vết thương nhỏ bị rạch ra, máu tươi theo đó rỉ ra một ít. Tức khắc, sắc mắt cả hai đại biến. Bạch Cảnh Ngọc mặt đầy nghi ngờ nhìn nữ nhân này loạn động Băng Phách, trên đời còn chưa có người thứ hai dám đối xử như thế với bảo kiếm của nàng đâu. Đối lập với vẻ mặt đầy hồ nghi của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác bị dọa đến không nhẹ, mặt cắt không còn giọt máu. Kiếm... Kiếm cư nhiên là thật. Nhưng rõ ràng hôm qua nàng không thấy trên người nàng ấy có kiếm a, trong nhà nàng càng không có khả năng có kiếm. Kia, thanh kiếm này đâu?!
"Nếu ngươi còn không chịu nói, ta liền tiễn ngươi một đoạn."
Bạch Cảnh Ngọc nhíu mày vẻ mặt đã sớm mất kiên nhẫn. Băng Phách kiếm lần nữa gác lên cổ Mộ Dung Ngữ Trác. Mộ Dung Ngữ Trác cảm nhận được nguy cơ liền cười cười làm lành, hai tay lần nữa đẩy ra Băng Phách, giọng nói không thiếu mấy phần run rẩy:
"Kia... Vừa rồi em hỏi gì?"
"Ta là hỏi đây là đâu? Triều đại nào? Còn ngươi, ngươi là ai?"
"E hèm... Kia tên của tôi là Mộ Dung Ngữ Trác. Còn em đang ở trong nhà của tôi. Em hỏi triều đại gì đó tôi không cách nào trả lời vì triều đại cuối cùng của Hoa quốc đã trôi qua từ lâu rồi a! Bây giờ là thời đại dân chủ, Chủ tịch nước còn đang ở bầu cử đâu."
"Nói vậy, ngươi có biết Vân Sơn Tuyết Lĩnh đi hướng nào sao?"
"..."
Mộ Dung Ngữ Trác im lặng không nói. Vân Sơn Tuyết Lĩnh là cái quỷ gì a! Nàng căn bản chưa từng nghe đến. Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Ngữ Trác vẫn là thành thật trả lời:
"Vân Sơn Tuyết Lĩnh gì đó, tôi chưa nghe bao giờ."
Bạch Cảnh Ngọc nghe đến thì nhíu mày. Thiên hạ đệ nhất môn phái Vân Sơn Tuyết Lĩnh mà nữ nhân này lại chưa nghe qua sao? Bất quá nhìn vào mắt Mộ Dung Ngữ Trác, Bạch Cảnh Ngọc biết nàng ta không nói dối. Kia, chẳng lẽ thật có người không biết Tiên môn của nàng?
"Vậy ngươi biết Tru Tiên Đài sao?"
Mộ Dung Ngữ Trác vẫn là lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bạch Cảnh Ngọc nhận được câu trả lời như mong muốn cũng không ép buộc nữa Mộ Dung Ngữ Trác, dời đi kiếm khí, cúi đầu đứng ở một bên trầm mặc không biết là đang suy nghĩ gì. Mộ Dung Ngữ Trác ở một bên nhìn cũng là lâm vào thế tự hỏi. Nữ nhân này vừa gặp nàng đã hỏi những thứ lung tung loạn thất bát tao. Cái gì Vân Sơn Tuyết Lĩnh, cái gì Tru Tiên Đài, nghe như thế nào cũng giống bên trong mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp quá đi. Kia, nàng ta không phải là thật sự xuyên không đi?
"Em... Kia em biết mình đang ở nơi nào sao?"
Mộ Dung Ngữ Trác ngập ngừng hỏi lại. Bạch Cảnh Ngọc nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn đến Mộ Dung Ngữ Trác, mặt không đổi sắc lắc đầu. Dù mặt Bạch Cảnh Ngọc vẫn là ngàn năm tê liệt, Mộ Dung Ngữ Trác vẫn cảm nhận được nữ nhân kia mất mác. Mộ Dung Ngữ Trác trước giờ đối nữ nhân đặc biệt là mỹ nhân vẫn luôn dịu dàng, thật chịu không nổi một tiểu cô nương đáng tuổi em gái mình buồn đáng thương đến vậy. Nghĩ nghĩ, nàng vẫn là hỏi ra rồi.
"Ách... Vậy em đến từ đâu? Có lẽ kiến thức tôi hạn hẹp, không biết được nhiều như vậy sự. Em nói rõ không chừng tôi có thể giúp em tìm đường về nhà."
"Ta xuất thân Vân Sơn Tuyết Lĩnh tông môn, sư tôn là Hạ Tích Chân Quân, tu vi trên Thượng Tiên Ngũ Cảnh. Mà bản thân ta tu vi cũng là một cái Thượng Tiên Cửu Cảnh, hiệu là Huyễn Ảnh, tự gọi Cảnh Ngọc, họ một chữ Bạch. Hôm qua, ta cùng đồng môn luyện tập, không biết như thế nào lại bị Kim Lôi nhắm trúng, lúc tỉnh lại đã là ở ngươi gia trạng huống. Ngươi có thể giúp ta tìm lộ trở lại Vân Sơn Tuyết Lĩnh sao?"
Dù mới nhận thức không lâu nhưng Bạch Cảnh Ngọc lại nói rõ thân thế mười mươi cho Mộ Dung Ngữ Trác. Không vì gì khác, chỉ là nàng cảm thấy Mộ Dung Ngữ Trác sẽ không đối nàng có ý xấu. Hơn nữa, trên người nàng ta lại không có linh lực, muốn đối phó với nàng một cái Thượng Tiên người, đây là chuyện không có khả năng. Bị đưa đến nơi này thời điểm, người duy nhất nàng có thể tiếp xúc chỉ có Mộ Dung Ngữ Trác. Nếu để nàng ta nghi ngờ sự chân thành của nàng, tương lai nàng liền khó sống. Mặc dù Bạch Cảnh Ngọc đối tu vi bản thân kiêu ngạo có thừa nhưng không đồng nghĩa nàng là kẻ tự cao. Ở một cái xa lạ hoàn cảnh, có thêm một người bạn vẫn là tốt hơn kết thêm một mối thù. Đạo lí này trong lòng nàng vẫn thực rõ ràng.
Còn Mộ Dung Ngữ Trác nghe xong lời Bạch Cảnh Ngọc nói lúc sau liền âm thầm đỡ trán. Xem ra nữ nhân này xác thật là xuyên không đến đây, hơn nữa còn là một cái thuần khiết không rành thế sự Tu Tiên người. Nếu không có gì sai lầm, nàng hẳn là cái người duy nhất nàng ta có thể nói chuyện ở thế giới này. Kia chẳng phải nàng ta có khả năng sẽ đi theo nàng sao? Mộ Dung Ngữ Trác trong lòng không khỏi tự hỏi, nàng thật sự muốn giữ lại nữ nhân so hài đồng còn giống tờ giấy trắng này bên người sao? Không nói đến tình cảnh nàng nguy hiểm trùng trùng, chỉ nói đến bên người nàng không thiếu mấy chục con mắt giám thị, mang theo một cái xuyên không nữ nhân không thể nghi ngờ là cái nhược điểm chí mạng. Nhưng nếu để nàng ta đi, một người một kiếm nàng ta có thể đi đâu? Không nói đến ánh mắt thế nhân, chỉ dựa vào nàng ta căn bản không hiểu được cách thế giới này vận hành, khắp nơi đều đã nguy hiểm trùng trùng. Nàng thật sự nhẫn tâm đem nàng ta đẩy đi sao?
Mộ Dung Ngữ Trác ngồi trên giường rối rắm hồi lâu. Bất quá, lí trí vẫn chiến thắng một tia tình cảm nhỏ nhoi trong lòng, nàng ngước mặt hỏi lại Bạch Cảnh Ngọc:
"Kia... Theo như em nói, có phải Thượng tiên gì gì đó rất lợi hại không?"
"Vẫn còn rất nhiều người so ta càng mạnh. Bất quá ở Tu chân giới bên trong, ta xác thật là đủ nổi bật." Bạch Cảnh Ngọc theo đúng sự thật trả lời.
"Nếu so người thường thì sao?"
"Không có khả năng gặp cản trở." Bạch Cảnh Ngọc chắc chắn nói. Không nói đến kiếm pháp, chỉ riêng linh lực nàng hiện tại, phàm nhân đã không có khả năng động đến nàng nửa phân tóc.
"Kia... Nơi này của không tồn tại những người tu tiên như em, chúng tôi cũng không biết phép thuật gì đó. Em đến đây hẳn là một cái duy nhất người có thể sử dụng những thứ đó đi."
Mộ Dung Ngữ Trác giọng đều đều suy đoán. Mộ Dung Ngữ Trác đối với thái độ bản thân cũng là thực mâu thuẫn. Nàng vừa gặp nữ nhân này không lâu nhưng tâm nàng lại đối nàng ta sinh ra tia thân cận, thật không muốn để nàng ta cứ vậy rời đi. Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh như đi trên phiến băng mỏng của bản thân, Mộ Dung Ngữ Trác không dám mạo hiểm.
"Ở đây không có tu tiên giả sao?"
"Đúng vậy. Không có phép thuật, cũng không có tiên nhân, càng không có yêu quái. Chúng tôi theo cách nói của em đều là phàm nhân. Chính vì vậy, em không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm. Bất quá, em muốn không được để lộ thân phận của mình trước người khác, hiểu không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì phàm nhân rất yếu đuối, họ sợ tất cả những thứ khác họ. Ở thế giới của em, em có thể được ngưỡng mộ bởi tu vi vượt trội. Nhưng ở thế giới này, nếu em có một chút khác người, họ sẽ coi em là quái vật, sẽ bắt em mang đi nghiên cứu. Lấy danh nghĩ là phục vụ khoa học, họ sẽ mổ xẻ từng miếng thịt trên người em để tra xét. Vậy nên, em tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài chuyện em là tiên nhân. Biết không?"
Mộ Dung Ngữ Trác giọng nói bình phàm nhưng không giấu tia lo lắng dành cho nữ nhân mới gặp lần đầu. Nàng cũng không biết mình bị làm sao vậy, chỉ biết nàng muốn bảo hộ nàng ấy, ít nhất không thể để nàng ấy vừa rời khỏi đây đã bị người bắt đi làm nghiên cứu.
Bạch Cảnh Ngọc cái hiểu cái không nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nàng biết nữ nhân này sẽ không hại nàng. Theo bản năng, Bạch Cảnh Ngọc lựa chọn tin tưởng Mộ Dung Ngữ Trác.
Thấy Bạch Cảnh Ngọc đáp ứng rồi, Mộ Dung Ngữ Trác cũng liền tháo xuống này lo lắng cùng khẩn trương. Sau lại, nàng cắn răng nói:
"Nếu đã hiểu em cũng nên rời khỏi đây đi thôi. Tôi không giúp em thêm được gì nữa rồi."
Bạch Cảnh Ngọc nghe xong liền cúi đầu suy nghĩ, đến khi ngẩng đầu lên, nàng không do dự mà gật gật đầu. Tra kiếm vào vỏ, Bạch Cảnh Ngọc nhấp nhấp môi nhưng cuối cùng chỉ để lại một câu cứng ngắc: "Hẹn ngày tái ngộ." Xong liền hóa thành một vệt thanh sắc thuấn di đi rồi. Mộ Dung Ngữ Trác trợn mắt kinh ngạc nhìn theo. Ụa? Vậy là nghe lời nàng dữ chưa? Nãy mới hứa không để lộ thân phận, giờ lại trực tiếp biến mất. Này cũng thật là...
Mộ Dung Ngữ Trác cũng hết cách, chỉ biết ôm trán thở dài bất lực...