Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Đô Thị Kỳ Tình

Chương 2: Xuyên không

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cạch..." Cánh cửa gỗ đắt tiền bật mở, theo sau đó, một bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào. Nữ nhân vừa vào cửa xinh đẹp như hoa, dáng người quyến rũ mạn điệu giấu sau bộ lễ phục dày nặng, gương mặt có nét mị hoặc đặc hữu của phụ nữ trưởng thành. Ngũ quan hài hòa trên khuôn mặt V-line góc cạnh, mái tóc dài ngang vai màu nâu hạt dẻ, uốn cong nhẹ phần đuôi. Làn da thực bạch, nhìn vào đều có cảm giác non mịn như da em bé. Mộ Dung Ngữ Trác loạng choạng một đường đi từ phòng khách vào đến phòng ngủ, vừa đi vừa cởi ra lễ phục ném xuống đất. Đến được cửa phòng, trên người nàng còn độc một bộ đồ lót màu đỏ rượu, màu đỏ trên làn da trắng càng phá lệ mị hoặc chói mắt. Mắt nhắm mắt mở vào phòng, đi vài bước vừa chạm đến mép giường nàng đã trực tiếp ngã lăn ra đấy, ngủ đến thiên hôn địa ám.

Đợi Mộ Dung Ngữ Trác tỉnh lại đã là chuyện của hơn ba giờ sau đó. Trầm nặng mở ra mí mắt, lại quờ quạng mở ra đèn ngủ, Mộ Dung Ngữ Trác đặt tay lên trán, che lại cái đầu đau như búa bổ. Liếc mắt đã gần một giờ sáng, nàng thật sâu thở dài một hơi. Rượu đã tan đi phần nào nhưng cơ thể nàng lại như đang trên mây, không cách nào bình thường hành động. Chống tay xuống giường mượn lực nâng cơ thể ngồi thẳng dậy, Mộ Dung Ngữ Trác xiêu vẹo đi vào phòng tắm. Cả cơ thể nàng đều là mùi rượu, còn không tắm chắc nàng khó chịu chết rồi đi.

Trút bỏ tầng phòng bị cuối cùng, Mộ Dung Ngữ Trác trần trụi đứng dưới vòi sen để mặc dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cơ thể. Nước lạnh làm đại não nàng thanh tỉnh, theo đó những kí ức hỗn độn trước khi say rượu cũng được đánh thức. Mộ Dung Ngữ Trác tựa trán vào tường, nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến từng chuyện xảy ra trong bữa tiệc.

Nàng là đại tiểu thư của Mộ Dung gia, cũng là người thừa kế của R&B. Vì nàng là Chủ tịch tương lai của R&B nên người người đối với nàng thân cận nhưng cũng bởi thân phận này mà bên cạnh nàng, không một kẻ nào là thật tâm đối đãi. Ngay cả bạn gái đã bên nàng tám năm cũng là vì tiền tài địa vị của nàng. Ngay trong sinh nhật nàng, nữ nhân kia cư nhiên lăn giường với nam nhân khác, hơn nữa kẻ kia còn là đối thủ một mất một còn với nàng. Còn chưa giải quyết xong chuyện tình cảm của mình, lão cha lại trực tiếp định hôn sự cho nàng. Đối tượng kết hôn cư nhiên còn là tên nam nhân đáng chết kia. Nàng kiên quyết không đồng ý thì Mộ Dung Kha ngang nhiên lấy tính mạng mẹ nàng ra uy hϊếp. Sinh trưởng ở Mộ Dung gia 27 năm, người thật lòng quan tâm, yêu thương nàng chỉ có mẹ. Vì mẹ, nàng đồng ý mối hôn sự này rồi.

Nghĩ đến những chuyện đột ngột xảy ra trong hôm nay, Mộ Dung Ngữ Trác nổi lên tia phẫn hận. 27 năm, nàng chưa bao giờ được là chính mình. Học gì, làm gì tất cả đều chịu sự sắp xếp của Mộ Dung Kha. Nàng là nữ nhi của hắn nhưng thực chất lại càng giống một cái máy để hắn tùy ý sắp đặt. Từ nhỏ đã được dạy dỗ một cách khắc nghiệt, bao nhiêu chuyện kinh tởm trong thương trường nàng đều sớm được tiếp xúc. Chưa từng có ai hỏi nàng muốn không, cũng chưa từng có ai hỏi nàng có vui không, tất cả những thứ họ làm chỉ là ra lệnh. Nàng chỉ việc chấp hành mệnh lệnh. Đi học, làm việc, rồi kết hôn, sinh con, tất cả đều phải y theo lệnh của bọn họ. Nếu không tính mạng của nàng cùng mẹ chỉ có thể treo ngược lên cành cây mặc người định đoạt. Mộ Dung gia con cháu dòng chính đông đảo, để có thể tồn tại, nàng buộc mình phải ưu tú, càng buộc mình phải tàn nhẫn. Sinh ra trong gia tộc này, lương thiện chỉ có thể làm cá tôm mặc người chém gϊếŧ.

Lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ loạn thất bát tao trong lòng, Mộ Dung Ngữ Trác tắt nước, khoác lên người chiếc áo choàng tắm rồi đi ra cửa. Đã hơn một giờ sáng nhưng trong phòng ngủ, máy sấy vẫn kêu ro ro. Mộ Dung Ngữ Trác hai tay sấy tóc, tầm mắt lại vô hồn nhìn lên bàn trang điểm. Mộ Dung gia cái nhà này, nàng đã sớm không có cảm tình. Suy tính duy nhất của nàng chính là mau chóng đoạt được quyền thừa kế, bảo hộ mẹ một đời yên bình. Bất quá, hiện tại thế lực nàng còn đơn bạc, không thể thượng một lần nóng nảy mà làm ra hành vi thiếu suy nghĩ. Nhưng không sao, nàng Mộ Dung Ngữ Trác ở cái này gia, ưu thế tuyệt đối chính là sức khỏe cùng thời gian. Từ từ bày mưu tính kế cũng không tính là chậm trễ.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, một thân đầu tóc nàng cũng mau chóng hong khô. Mộ Dung Ngữ Trác tắt máy sấy đứng dậy, mở cửa xuống phòng bếp định lấy một cốc nước uống. Bất quá, vừa nhìn thấy hai cái ly im lìm nằm bên nhau trên kệ, mi tâm nàng nhăn lại thành một đoàn. Bất đắc dĩ mở tủ tìm lấy một cái cốc khác, rót nước phân nửa rồi đưa lên miệng ừng ực uống. Cảm giác khát khô cổ vừa được giảm bớt một chút. Vừa uống Mộ Dung Ngữ Trác vừa nhủ thầm:

"Ngày mai nhất định muốn kêu người dọn hết mấy thứ đồ này ra ngoài bãi rác. À không, tốt nhất là nên đổi luôn căn nhà khác đi thôi."

Uống nước xong, lại dọn dẹp sạch sẽ, Mộ Dung Ngữ Trác mới lê thân thể sớm mệt mỏi của mình vào phòng. Đặt lưng xuống giường, với tay tắt đi đèn ngủ, hai mí mắt nàng nhanh chóng đánh nhau. Chưa đầy nửa phút, nàng đã đánh cờ với Chu công.

Một đêm còn tính là yên bình...

Kia...

Còn chưa chắc...

"RẦMMMM....!!!!"

Một "vật thể" không rõ hình dạng từ trên trời rơi xuống, đâm thủng mái nhà, trực tiếp "rớt" thẳng lên người Mộ Dung Ngữ Trác.

"Ai uuu...." Mộ Dung Ngữ Trác vốn đang say ngủ lại bị một "vật" gì đó đột ngột "đập" thẳng vào người làm nàng giật mình tỉnh dậy. Ngực bị đè ép đến vừa khó thở lại đau đớn, cảm giác đến nàng chỉ cần khẽ nhếch môi, máu tươi cũng theo đó trào ra. Mộ Dung Ngữ Trác nhịn đau mở mắt, lập tức nhận ra điều bất thường. Một "vật thể" không rõ nặng gần năm mươi cân đang đè lên người nàng a!! Cúuuu.... Có ai không, làm ơn cứu...

Gắng hết sức bình sinh nhúc nhích hai tay đẩy "vật thể" mềm mại ra khỏi người mình, Mộ Dung Ngữ Trác vừa ôm ngực vừa lồm cồm bò dậy, há mồm thở dốc. Cơn đau chậm rãi rút lui, Mộ Dung Ngữ Trác vươn tay bật lên đèn ngủ. Tức thì, phòng ngủ một mảnh thanh minh. Khẽ nheo mắt nhìn đến "thứ" vừa nằm trên người mình, bất quá mắt vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên nàng chưa nhìn thấy rõ. Đợi khi nàng nhận rõ trạng huống trước mắt liền...

"aaaAAAAAA..." Mộ Dung Ngữ Trác hét lên một tiếng rồi gom hết chăn gối đắp lên người mình, trợn tròn mắt nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào nữ nhân sống chết chưa rõ trước mặt. Có ai hảo tâm cho nàng biết chuyện gì vừa xảy ra hay không a?! Như thế nào nàng còn đang ngủ lại bị cái hảo nữ nhân không biết từ đâu ra này phóng lên người, ép nàng đến hít thở không thông vậy a?! Nữ nhân này tiến phòng nàng khi nào? Tại sao nàng ta lại ở đây?! Khoan đã. Như thế nào xung quanh nàng đều là gạch đá? Mộ Dung Ngữ Trác đầu đầy nghi vấn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên. Không nhìn thì thôi, nhìn đến lỗ thủng to tướng trên trần nhà, Mộ Dung Ngữ Trác chỉ muốn buộc miệng chửi thề. Nữ nhân này... Không phải là "rớt" từ trên đó xuống đi chứ?!

Mộ Dung Ngữ Trác hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình. Nàng ép mình phải tỉnh táo để xử lí thứ rắc rối này. Nữ nhân này rốt cục là bị ai ném xuống mái nhà nàng a! Rớt ở độ cao như vậy, nàng ta còn sống sao? Mộ Dung Ngữ Trác nuốt ngụm nước miếng, tay run run đưa qua tới, đầu ngón tay trắng bệch khẽ chạm vào vai nữ nhân kia liền lập tức rụt lại, tim đập như trống. Nhận thấy cơ thể nàng ta còn ấm, Mộ Dung Ngữ Trác thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải là quăng cái xác chết vào nhà nàng.

Vừa thả lỏng được một chút, Mộ Dung Ngữ Trác lập tức căng chặt lên. Di, đây không phải là xác chết. Vậy rớt từ trên đó xuống, cũng không phải chết rồi đi? Nè, đừng có đùa nha, không vui đâu. Mộ Dung Ngữ Trác lòng hoang mang rối loạn, không biết như thế nào xử lí tình huống khó xử trước mắt. Đúng lúc này, vốn đang hôn mê Bạch Cảnh Ngọc lại đột nhiên cựa quậy, chống hai tay xuống giường nâng người ngồi dậy, mắt đầy mông lung mở ra. Chưa để nàng nhận rõ trạng huống đã...



"Aaaa...."

"Bịch bịch... Bốp bốp... Binh..."

"Chết đi. AAAA... Thây ma.. Ta liều mạng với ngươi... AAA..."

Một tiếng hét chói tai vang lên, theo đó từng cú đánh nặng nề hướng đến đầu Bạch Cảnh Ngọc, kèm theo đó là những câu /₫&$€ làm nàng không tài nào hiểu được. Bất quá, Bạch Cảnh Ngọc cũng không cần hiểu vì đến cú thứ ba, nàng đã gục xuống, nặng nề lâm vào hôn mê.

Mộ Dung Ngữ Trác trong tay cầm lấy đèn ngủ còn dính vết máu, vẻ mặt hoang mang không kém phần sợ hãi nhìn chằm chằm người vừa bị mình đánh gục. Mộ Dung Ngữ Trác mắt đầy cảnh giác nhìn đến nữ nhân kia, chút hoang mang rối loạn trong đầu cũng ngày càng rõ ràng hơn. Hít sâu một hơi lấy can đảm, Mộ Dung Ngữ Trác tay run run đưa tới đẩy đẩy Bạch Cảnh Ngọc. Bất quá, người kia đã bất tỉnh, cũng sẽ không phản ứng lại nàng. Mộ Dung Ngữ Trác bạo gan, quẳng cây đèn ngủ sang một bên, hai tay dùng sức lật người Bạch Cảnh Ngọc lại. Vừa thấy rõ khuôn mặt người kia, Mộ Dung Ngữ Trác đã hít sâu một hơi bình loạn trong lòng.

Mộ Dung Ngữ Trác là mỹ nhân, chính nàng cũng nhận thấy điều đó. Bất quá, so với người trước mặt này, nhan sắc của nàng nhìn qua cũng có vẻ quá tầm thường. Chỉ thấy nữ nhân làn da trắng đến muốn mệnh, so nàng càng có vẻ tinh mịn không qua hóa chất, mái tóc đen dày như mun rơi tán loạn trên giường càng lộ ra hỗn loạn đẹp cảm. Mày lá liễu mỏng đậm sắc, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt lại hơi xếch lên, dù đang nhắm mắt cũng lộ ra vẻ mị khí thiên thành. Sống mũi cao cao, đôi môi đầy đặn no đủ phớt màu hồng nhạt, chiếc cổ cao kiêu hãnh như thiên nga. Nữ nhân này đẹp một cách quái lạ, quyến rũ mà không dung tục, lại phảng phất nét thanh cao cổ điển của nữ tử thế hệ trước. Nét đẹp của nàng ta lại phù hợp đến kì quái với bộ bạch y cổ trang đang mặc. Mộ Dung Ngữ Trác nghĩ thầm một tiểu mỹ nhân nhân xinh đẹp bực này tồn tại trong cổ đại cũng không khỏi khiến quân vương cam tâm tình nguyện bỏ vạn dặm giang sơn để đổi lấy nụ cười của nàng đi.

Mãi đắm chìm trong sắc đẹp của mỹ nhân, đến khi một màu đỏ chói đập vào mắt, Mộ Dung Ngữ Trác mới giật mình hoàn hồn. Má ơi, nói vậy nàng ta căn bản không phải thây ma a. Có thây ma nào vừa đẹp lại vừa thơm như nàng ta chứ! Nàng xem phim thấy mấy kẻ phản loạn hay dùng trực thăng quăng thây ma xuống đất, lây lan virus các thứ nên khi nãy Bạch Cảnh Ngọc tỉnh dậy, nàng mới hoảng loạn vơ vội chiếc đèn ngủ không ngừng đập nàng ta. Hóa ra nàng cư nhiên đập một người sống sờ sờ đến bất tỉnh a! Không được. Không được. Nếu để nữ nhân này tỉnh lại, lỡ nàng ta đem nàng đi kiện, chẳng phải thanh danh của nàng sẽ bị hủy hết sao? Nếu không trực tiếp quăng nàng ta ra đường mặc nàng ta tự sinh tự diệt?

Nghĩ nghĩ, lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác vẫn là không nỡ tàn nhẫn đi xuống. Vội vàng vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, Mộ Dung Ngữ Trác ấn số gọi đi. Chưa đầy ba hồi chuông, bên kia đã bắt máy.

"Đại tiểu thư của tôi, cậu có biết mấy giờ rồi không hả? Cậu không muốn để ai ngủ hết à?!" Một giọng nữ không mấy vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia.

"Hoài Sương, tôi... Tôi đem người đánh bất tỉnh rồi. Cậu... Cậu có thể giúp tôi chữa cho cô ta được không?"

Con sâu ngủ Dạ Hoài Sương nghe xong câu này liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng câu lấy quần, vừa mặc vào vừa gấp gáp nói:

"Di, Mộ Dung tiểu thư... Rốt cục là người ta làm gì có lỗi với cậu mà cậu đem người ta đánh đến thương tích vậy? Tình trạng cô ta ra sao, nói rõ cho tôi biết."

"Cô ấy bị tôi đánh vỡ đầu rồi. Máu... Đầu cô ta đang chảy máu."

"Đcm... Cậu không biết lấy đồ cầm máu cho người ta à? Mộ Dung ngữ Trác, người mà có chuyện gì thì cậu cũng không xong đâu. Đợi đó, 10p sau tôi qua tới."

"Hảo."

Mộ Dung Ngữ Trác đánh chữ hảo rồi lập tức quay lại nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ngọc. Nghĩ đến nữ nhân không rõ lai lịch không biết từ đâu rơi xuống nhà mình lại bị nàng đánh đến vỡ cả đầu này, Mộ Dung Ngữ Trác chỉ có thể cắn răng xuống giường, xé vội ga giường bịt kín miệng vết thương, cho nàng ta đơn giản nhất biện pháp cầm máu. Xong lại nâng nàng ta đưa xuống phòng dành cho khách ở tầng dưới. Tổng không thể để nàng ta nằm trong phòng bị thủng một cái lỗ lớn trên đầu như vậy đi. Thả Bạch Cảnh Ngọc xuống giường thời điểm, Mộ Dung Ngữ Trác nghẹn đến một mặt đỏ bừng ngã sang bên cạnh thở dốc. Định nghỉ trong chốc lát chờ Dạ Hoài Sương đến nhưng nhìn đến một thân cổ phục Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác nhíu mày, nhận mệnh trở lại phòng ngủ, cầm áo ngủ của mình xuống.

Vừa thay y phục cho Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác vừa mặc niệm trong lòng:

"Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm...."



"..."

"Woww... Cũng đầy đặn phết..."

"..."

"Ủa lộn lộn..

Sắc tức dị không, sắc tức dị không..."

"...."

"Mềm vậy..."

"Không không, Phật tổ tha tội. Mô phật..."

Không biết niệm bao nhiêu lần Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, Mộ Dung Ngữ Trác cũng thay xong y phục cho Bạch Cảnh Ngọc. Bất quá, nhìn đến tiểu mỹ nhân mặc lên người áo ngủ của mình thời điểm, máu nóng trong người Mộ Dung Ngữ Trác chực chờ phun trào, có chút du͙© vọиɠ muốn đè nữ nhân này ra ăn sạch sẽ. Nhịn xuống sắc tâm cuồn cuộn trong lòng, Mộ Dung Ngữ Trác mang theo bạch y nhấc chân chạy khỏi phòng, quay lại phòng tắm, tự lấy nước lạnh xối mình.

Đợi đến Mộ Dung Ngữ Trác dập tắt dục hỏa trở lại khách phòng thời điểm, bên người Bạch Cảnh Ngọc đã nhiều thêm một người. Dạ Hoài Sương đang tỉ mỉ băng bó lại vết thương trên đầu cho Bạch Cảnh Ngọc, mắt không quên liếc lấy liếc để Mộ Dung Ngữ Trác. Mộ Dung Ngữ Trác bị liếc cũng chỉ có thể cười trừ, ai bảo nàng hơn nửa đêm còn làm phiền nhân gia đâu.

Không đến 10 phút, vết thương trên đầu Bạch Cảnh Ngọc đã được xử lí sạch sẽ. Dạ Hoài Sương cầm lấy hòm thuốc, đi ngang qua còn không quên ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngữ Trác lệnh nàng da gà toàn thân đều nổi lên.

"Nói cho tôi biết, cậu lại đang chơi trò gì? Nữ nhân xinh đẹp như vậy là cậu từ đâu tìm được, hơn nữa còn lộng thương nhân gia?"

"Tôi... Chuyện này dài lắm. Khi nào có thời gian tôi sẽ kể cậu nghe sau." Mộ Dung Ngữ Trác đỡ trán, có chút khó khăn nói. Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra với nàng. "Cũng trễ rồi, muốn ở lại hay quay trở về tùy cậu. Tôi mệt mỏi, đi ngủ trước đây."

Dạ Hoài Sương mặt bằng mắt thường có thể thấy đen xuống, gân xanh trên trán chỉ kém một chút liền bộc phát. Bất quá nhìn thấy dáng vẻ sắp mệt đến ngất đi của Mộ Dung Ngữ Trác, nàng chỉ có thể nhịn xuống những lời bất mãn. Khẽ gật đầu, Dạ Hoài Sương vừa đi vừa nói:

"Tôi đi về. Nếu cậu có gì cần giúp đỡ thì tùy thời đều có thể liên hệ với tôi. Bất quá, ngày mai cậu nên đưa nàng đi kiểm tra. Mấy vết thương trên đầu, muốn qua loa cũng không qua loa được."

Nói hết câu hai người cũng đã ra khỏi phòng. Mộ Dung Ngữ Trác tri kỷ đóng cửa lại, quay lưng về phía Dạ Hoài Sương, vừa đi vừa vẫy tay:

"Tôi biết rồi. Cậu về thong thả, sẵn tiện khóa cửa lại giùm tôi."

Dạ Hoài Sương nghe thấy liền tức đến giậm chân nhưng đối diện với bóng lưng vô tình của nữ nhân kia, nàng chỉ có thế bất đắc dĩ nhận mệnh.

Tiễn xong rồi Dạ Hoài Sương, Mộ Dung Ngữ Trác mở cửa phòng bên cạnh đi vào. Chạy nhanh đến ngã người lên trên, nàng trực tiếp mơ màng đi. Lăn lộn một ngày này cũng đã quá sức chịu đựng của nàng. Giữ nữ nhân kia ở lại trong nhà, là phúc là họa nàng đều tự mình gánh chịu. Có chuyện gì khác để ngày mai giải quyết đi. Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Ngữ Trác đã tiến nhập mộng đẹp...
« Chương TrướcChương Tiếp »