Rõ ràng yêu người ấy đến như vậy, nhưng lại không mở lời, chỉ chôn nó thật sâu, thật sâu, khiến đối phương không thể phát hiện.
Mộ Dung Ngữ Trác yêu nàng ấy vô cùng, nhưng lại khắc chế hết thảy cảm xúc, nàng phải tính toán rất nhiều, sợ rằng một bước sơ sẩy, chính mình sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Mỗi một mối quan hệ mà nàng giao kết, mỗi một người mà nàng tiếp xúc, đều sẽ ít nhiều mang theo tư tâm lợi ích. Chỉ riêng Bạch Cảnh Ngọc, nàng ấy là người duy nhất nàng buông xuống tất cả phòng bị cùng lợi ích, thật tâm kết giao đối đãi.
Cưỡng chế rời xa nàng ấy rồi lại không nhịn được tương tư mà mặt dày mày dạn dán lên thân cận. Muốn sủng nàng ấy, muốn bảo hộ nàng ấy một đời bình an nhưng vì bản thân lợi ích cùng quyền lực, không thể không lợi dụng nàng ấy để đạt thành mục đích.
Mộ Dung Ngữ Trác tỏ vẻ, tình yêu đầy toan tính của nàng, đứng trước thuần túy cảm tình trong nhân gian, căn bản không đáng một xu. Chính nàng còn cảm thấy ghê tởm chính mình thì có tư cách gì mà đòi hỏi nhân gia đáp lại đâu!?