Chương 5

Ở Đế Quốc Atlantis, mỗi cái giống cái đều có ít nhất ba người giám hộ nhằm cung cấp cho giống cái chất lượng sinh hoạt tốt nhất có thể.

Chỉ có địa vị, thực lực, nhân phẩm và kết quả kiểm tra chất lượng gen ở giống đực mới có tư cách trở thành người giám hộ. Không chỉ thế, bọn họ còn phải trải qua một loạt mối quan hệ xã giao, thói quen sinh hoạt, tâm lý học ở giống cái, thậm chí còn chờ đợi người kiểm định tới kiểm tra đánh giá đến xem xét có đạt tiêu chuẩn đối với giống cái hay không thì mới chính thức trở thành người giám hộ.

Khi giống cái trưởng thành cũng có thể căn cứ mong muốn của họ chuyển người giám hộ thành bạn đời. Bởi vì giống cái thưa thớt, giống đực muốn có được giống cái phù hợp kết hôn thì phải chờ đợi thật lâu, cho nên đã có không ít giống đực liền lợi dụng sơ hở của thân phận người giám hộ ra tay trước. Họ bồi dưỡng tình cảm với giống cái trong thời gian nuôi lớn rồi đường đường chính chính trở thành bạn đời.

Cái này có đôi chỗ giống với việc cầm số thứ tự yêu đương cho nên ở mức độ nào đó để nói thì người giám hộ càng như bạn đời dự bị của giống cái hơn.

Liban cười lạnh, tuy rằng giọng điệu chế nhạo nhưng ẩn trong lời trách cứ đầy rõ ràng.

“Tôi không nghe lầm chứ? Sikoa Duda Lotta thế nhưng lại học được cái thói ăn vụng lâu dài. Đem giống cái ăn sạch sành sanh một lần rồi thấy chưa đủ thỏa mãn nên tính trở thành người giám hộ của cô ấy để có thêm nhiều cơ hội ra tay? Câu còn nhớ bản thân cậu là bạn đời tương lai của công chúa không hả?”

Lotta sắc mặt lạnh băng, đáy mắt một mảnh hờ hững, hồi sau mới mở miệng nói: “Lần này tôi sai, lần sau sẽ không.”

Liban thu lại nụ cười, anh nhìn người nào đó chăm chú hồi lâu đến cuối cùng mới mở miệng xác nhận lại: “Cậu không tính trở thành bạn đời của cô ấy đúng không?”

“...”

Lotta nhìn thẳng đôi mắt Liban đang cố dò hỏi, hai tay đút vào túi quần nắm chặc: “Tôi chỉ thuộc về công chúa Isabel.”

“Sikoa Duda, nhớ kĩ lời anh nói.”

...

Hôm sau.

Kiều Tuệ Tuệ ngủ thẳng một ngày dài đến khi trời chuyển tối mịch mới tỉnh lại.

Cô từ trên giường lớn ngồi dậy dụi mắt, thấy căn phòng xa hoa tráng lệ thì cho rằng chính cô uống say nên mới nhập cư trái phép vào Viện Bảo Tàng Louvre.

Kiều Tuệ Tuệ từ trên giường cao bước xuống, bàn chân vừa mới chạm đất đột nhiên trở nên mềm nhũn, cả người té ngã trên nền sàn. Có vẻ người bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong này nên vài giây sau của phòng đã bị đẩy mở.

Cô thấy một anh đẹp trai lịch sự đi vào trong đây, phía sau anh ta còn có một người đàn ông cao lớn tóc vàng rất trông rất mạnh mẽ điển trai đi theo sau.

Là anh ta?

Ký ức hiện lên...Trong lòng, bồn tắm, ôm, thở dốc.

Kiều Tuệ Tuệ đỏ mặt nhìn về phía Lotta nhưng đối phương vẫn đứng ở cạnh cửa mà không vào. Khi đối diện với tầm mắt cô, đồng tử mắt người con trai co lại trong một giây rồi mờ nhạt quay đi chỗ khác.

Cô ngẩn người ra rồi cũng yên lặng thu hồi tầm mắt của mình.

Lúc này Liban đã chạy tới bên người cô, anh đem cô nâng dậy, sau đó anh lại dùng năng lực thiên phú chữa khỏi giúp cô giảm bớt cảm giác tê mỏi.

Làm xong tất cả, Liban mang lên tay cô một cái lắc tay làm từ ngọc trai Baroque được khắc hoa văn bằng bạc xâu thành, khi đem nó đặt ở dưới ánh sáng thì tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng thích hợp với làn da trắng tuyết của cô. Cổ tay cô rất nhỏ nhưng kích cỡ vòng lắc này lại vừa vặn với cổ tay cô, như thể đã được đo đạc cho phù hợp với cô.

“Kiểm tra, kiểm tra, 123, 123, có nghe thấy rõ không?”

Cô không có điếc nha...

Từ từ! Cô có thể nghe hiểu?