Tay trái Tông Phương cầm bút viết ngừng lại, nhìn hai tròng mát mênh mông sương mù của cô lại thêm giọng nói mềm mại khiến cho đáy mắt anh không khỏi hiện lên vẻ hứng thú.
“Tay nào?”
Thấy người đàn ông rốt cuộc mở miệng, Kiều Tuệ Tuệ nhíu mày lại, bộ dạng mềm mại mặc cho ai nhìn vào đều sẽ đau lòng.
“Tay phải. Anh có thể giúp tôi cởi bỏ thứ này được không?”
Tông Phương nhếch khóe miệng, đặt bút ghi chép thêm: Cá tính gian xảo, giỏi về lợi dụng nhược điểm của giống đực để đạt được mục đích của chính mình.
Viết xong, anh ta dùng nắp bút kéo dọc theo xương cánh tay rồi đến lòng bàn tay của Kiều Tuệ Tuệ, cây bút lạnh lẽo gióng như giao phẩu thuật, nơi nào nó chạm vào đều kí©h thí©ɧ lên tầng da gà.
“Đây là tĩnh mạch...Không biết khi cắt vào đây sẽ ra sao đây ta.”
Nghe được giọng anh ta lầm bầm lầu bầu, đồng tử Kiều Tuệ Tuệ phóng to, cô gắt gao cắn môi dưới.
Tông Phương đột ngột cười một tiếng, anh khom lưng, mái tóc bạc ở phía sau lưng trơn trượt xuống dưới, có vài sợi rơi trên khuôn mặt cô khiến cô có chút ngứa.
Người đàn ông dùng bút chạm nhẹ cánh môi cô nói: “Không được cắn.”
Kiều Tuệ Tuệ chỉ cảm thấy cột sống lanh cả người: “Anh tên gì?”
Kỳ thật Tông Phương trước khi đến đây đã nắm giữ tin tức cơ bản của cô, lúc này bị hỏi thế chỉ là đang phục tùng thí nghiệm.
“... Kiều Tuệ Tuệ.”
“Tuổi tác.”
“18.”
“Giới tính.”
Kiều Tuệ Tuệ nhíu mày, trong chớp mắt mới phản ứng lại thứ anh ta đang nói là đang vì cái gì, trong lòng cảm xúc lập tức dâng lên chút phản nghịch vì thế nhìn thẳng anh ta nói: “Anh tên gì?”
Người đàn ông sửng sốt, miệng tươi cười đến mở rộng, hứng thú trong mắt càng đậm.
“Tông Phương.”
“Tuổi tác.”
“83.”
Người thú trong quá trình tiến háo không ngừng kéo dài tuổi thọ, giống đực có thể sống đến hơn 200 năm, giống cái thì hơn 150 năm. Tuổi tác của Tông Phương ở giống đực chính là thanh niên trai tráng.
“Giới tính.” Cô đem hai chữ này thong thả nói rõ ràng, tựa như đánh trả không tiếng động.
Nghe vậy, anh ta cười điên đến điên đảo chúng sinh, vì thế anh ta tiến tới gần Kiều Tuệ Tuệ, đôi môi để gần lỗ tai cô, thở ra luồn khí nóng làm cô không khỏi co rúm người lại.
“Giới tính là gì, không lẻ cô không nhìn ra được sao? Cô nhóc tinh nghịch.”
Anh ta vươn đầu lưỡi ra liếʍ chút nơi vành tai của cô, nói nhỏ giọng: “Giống đực.”
Kiều Tuệ Tuệ nổi da gà cả người, đồng thời đáy lòng dâng lên sợ hãi cực lớn.
Người này không bình thường tí nào!