Chương 39

Liban đi rồi, Ivan tiến đến an ủi công chúa, anh tuyệt đối thuận theo tâm tình mà lấy lòng Isabel đã khiến cho tinh thần của cô tốt lên một ít.

“Tôi nghe nói, Lotta là vì cứu giống cái kia mới có thể xảy ra chuyện này?” Cô hỏi.

Ivan gật đầu: “Có điều ngài yên tâm, tôi đã vì công chúa điện hạ đây đuổi cô ấy đi rồi.”

“Làm tốt lắm. Tôi chỉ cần tưởng tưởng đến cảnh Lotta ở biệt thự chung với một giống cái có lai lịch không rõ liền thức trắng đêm khó ngủ. Là giống cái được sinh ra tự nhiên thì sao? Cô ta cũng xứng tranh giành cùng tôi?”

Ivan cười lấy lòng: “Cô ta làm sao có thể đem ra so sánh với ngài? Công chúa, cô đã đáp ứng, chuyện đã hoàn thành xong sẽ giúp tôi đưa em gái rời khỏi chỗ đó...”

Isabell không để bụng: “Gấp cái gì mà gấp? Tuy rằng cô ta hiện tại bị mang đi, nhưng khó tránh khỏi việc sẽ trở lại. Ivan, anh mau giúp tôi, có phương pháp gì để cô ta cùng Lotta không có khả năng gặp lại nhau?”

Đáy mắt Ivan hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng lại rất mau biến mất. Anh ta nghĩ nghĩ gì đó rồi đến bên tai Isabell nói nhỏ bên tai.

Lời vừa dứt, Isabel đemcái quạt lông vũ mở ra cái “Xoẹt” rồi che đi nửa khuôn mặt đang tràn đầy ý cười.

Kiều Tuệ Tuệ tỉnh lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Xung quanh là một mảnh đen nhánh, cô tựa hồ đang nằm trong một cái quan tài lớn nhỏ bị bịt kín từ bên trong. Cô cố gắng tránh thoát khỏi đây, lại phát hiện tất cả tay chân đều bị cố định, trên toàn thân còn cắm nhiều cái ống khác nhau.

“Có người!”

“Lotta...Akai...”

[hệ thống, đây là nơi nào?]

Hệ thống không có đáp lại, cho dù cô có kêu thế nào, bên ngoài đều không có chút phản ứng gì.

Cô có chút sợ hãi, giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Đột nhiên âm thanh túi hơi bị xì vang lên, phía trên khoang máy móc mở ra. Một cái người đàn ông mái tóc bạc đẩy mắt kính mà yên lặng quan sát cô.

“Anh là ai? Có thể thả tôi ra không?”

Người đàn ông không có trả lời, cũng không có làm theo lời cô nói, mà lại rất có hứng thú ghi chép: Hệ thống ngôn ngư bình thường, là ngôn ngữ Trái Đất.

“Nơi này là chỗ nào? Là anh khóa tôi lại?”

Tông Phương nhìn thoáng qua đồng hồ tiếp tục ghi chép: Nhịp tim 180, cảm xúc thay đổi dẫn đến thay đổi trong cơ thể, đã quan sát các hạng chỉ số bất đồng cảm xúc.

Kiều Tuệ Tuệ cắn môi, cô bình tĩnh nhìn anh ta thay đổi thái độ, ý đồ lợi dụng tính đồng cảm.

“Tay tôi có chút tê rần, anh có thể giúp tôi được không?”