Cùng lúc đó ở biệt thự Lặc Qua.
Kiều Tuệ Tuệ đang ở cùng một nhóm người hầu nam nơi vườn hoa bị vứt đi nghiên cứu chút về đồ ăn, đột nhiên một trận gió lớn đem mũ che nắng của cô thổi bay. Theo sau là một cái bóng đen thật lớn bao phủ trên người cô, che đậy khắp vườn hoa.
Cô duỗi tay bắt giữa mái tóc bị gió thổi bay, ngẩng đầu lên nhìn xem, phát hiện một cái phi hạm siêu lớn ngừng ở trên không.
Nhóm người hầu nam vẻ mặt khẩn trương, bước chân vội vàng tụ lại đến bên người cô, hình thành một bức tường người hòng bảo vệ cô. Quản gia ở một bên mặt không cảm xúc, khóe miệng cong lên có chút đáng sợ, nhìn kỹ khiến cho người khác sởn tóc gáy. Bộ áo choàng tây không ngừng lập lòe ánh sáng huỳnh quang trong túi. Quang não hiển thị 37 cuộc gọi nhỡ trên màn hình, toàn bộ chúng đều hiện lên tên chủ nhân.
“Là người nào đến làm khách a? Tôi nên về phòng trước đây.”
Cô vừa mới nói xong, chỉ thấy phi hạm to lớn chậm rãi đậu trên khu đất trống, cửa khoang ở đó mở ra. Bởi vì thể tích phi hạm lớn nên cửa khoang cách mặt đất mười mấy tầng lầu thế lại xuất hiện thang máy tự động từ cửa khoang kéo dài đến mặt đất, bao nhiêu người đàn ông mặt quân trang thẳng thắp đi trên thang máy xuống đây.
Kiều Tuệ Tuệ nhận ra màu sắc quân trang, huân chương đều khác với Lotta.
“Là người cục Liên Bang điều tra, sao lại đột ngột tới nơi này...” Một người hầu nam có chút lo lắng vội vàng nói: “Tiểu thư Tuệ Tuệ, tôi đưa cô trở về.”
Cô gật đầu, mới vừa xoay người, liền cảm giác được một luồn khí lạnh dâng lên từ cột sống. Cô dựa vào trực giác bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn đến một mảnh đất trống không. Tầm mắt kia phảng phất biến mất trong hư không vậy đó làm cô nảy sinh nghi ngờ.
Ánh mắt cô nhìn bốn phía, quản gia cùng người điều tra thấp giọng nói chuyện với nhau, người hầu nam tụ tập bốn phía cũng có vẻ mặt không cảm xúc, mọi người đều tỏ vẻ không có gì khác thường xảy ra. Nhưng mà trực giác của cô lại nói cho cô hay, nơi này cất giấu cái nguy hiểm nào đó.
Cô hít một hơi thật sâu hòng làm chính mình bình tĩnh lại. Nhưng tầm mắt kia lại như bóng với hình, trước sau gì đều ở sau lưng cô lặng lẽ quan sát cô, phảng phất bị giám sát mọi hoạt động. Cô bắt đầu cảm thấy bất an, trong lòng nảy sinh nghi ngờ càng ngày càng lớn.
Đột nhiên một trận gió lùa thổi đến, cô không khỏi rùng mình. Tron gió tựa hồ có chứa một tia hơi thở khác thường, làm tim cô đột nhiên đập nhanh. Cô suy nghĩ gì đó rồi quay đầu đi tới, tiếp tục đi về phía, mới vừa đi được vài bước chân, lại bị quản gia từ phía sau gọi lại.
“Tiểu thư Tuệ Tuệ, xin cô dừng bước.”