Cô biết nếu chân chính mắc kệ cô khóc, thời gian đau lòng không có dài vốn dĩ nhẫn nhịn một chút liền đem cảm xúc quá khứ trôi đi, bởi vì có sự ấm áp quan tâm từ người khác thì không thể tự ngừng lại.
Lotta vẫn luôn đứng tại chỗ, nghe thấy cô nhỏ bé yếu ớt khóc nức nở, khóc đến cẩn thận, ngay lập tức cảm giác được nơi ngực đau đớn một trận. Anh thở ra một hơi thật dài, theo thói quen muốn lấy thuốc ra hút, lại nghĩ đến cô hiện tại đang mang thai, vì thế trực tiếp đem hộp thuốc lá ném vào trong đài phun nước.
Cô nghe thấy “tõm” một tiếng, ngẩng đầu lên xem, không biết anh ném đi cái gì vào đó, giọng hơi khàn hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Anh ta nói: “Ước nguyện.”
“Tôi cũng muốn ước nguyện.”
Sau đó cô thấy Lotta lấy tay sờ túi trên người cũng không thể tìm thấy được một cái tinh tệ.
“Không lẻ không đúng sự thật.” Cô vốn thuận miệng nói ra.
Nhưng Lotta đem áo khoác trên đầu cô xuống, sau đó gỡ xuống trên quân trang một cái huy chương: “Ném cái này.”
Cô nhận lấy huy chương đó, tuy rằng nó nhỏ nhưng năng trĩu, được tạo hình thành giống ngôi sao vàng, viền ngoài được khảm năm vạch ngang. Cô không hiểu cái này tượng trưng cho gì, nhưng có vẻ nó rất quý vì thế liên tục lắc đầu.
“Tôi không ước nguyện nữa, trở về thôi.”
Lotta thấy dáng vẻ không muốn ném của cô vì thế lại tháo xuống một huy chương khác trên quân trang rồi ném nó giống như ném tiền xu vào đài phun nước. Sau đó anh nhắm mắt lại một lát mới mở ra.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Anh ước nguyện gì thế?”
“Hòa bình cho toàn tinh tế.”
Thật sự có người cao thượng thế ư?
Cô trợn tròn mắt, bị bộ dáng nghiêm trang của người đàn ông làm cho choáng váng đến mức quên đi việc khóc.
Cô nhìn huy chương trong tay, cuối cùng vẫn chọn không ném nó đi. Vì thế cô cầm ở trong lòng bàn tay mà yên lặng ước nguyện. Ngay khi cô nhắm mát, Lotta nghiên đầu nhìn cô chăm chú, nơi đáy mắt toát lên sự ôn nhu mà chính anh không hề hay biết.
Anh cảm thấy Kiều Tuệ Tuệ đã bình ổn lại cảm xúc, cô còn muốn đem huy chương trả lại cho mình liền mở miệng trước: “Vật đã ước nguyện nên giữ lại đi.” Sau đó đem cô bế lên đi về phía trước ngay lập tức.
“Tôi có thể tự mình đi.”
“Gót giày này có chút cao, lần sau tránh mang loại giày thế này.”
Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau được câu nào, Kiều Tuệ Tuệ ngửi được trên người anh hương vị khiến cô thả lỏng lại, cảm giác nặng nề hồi nãy biến mất lúc nào không hay.