Trong cuộc đời cô, không đơn thuần bởi vì xinh đẹp liền sẽ có được kinh nghiệm yêu đương, ngược lại bởi vì xinh đẹp, ở trường học bị xa lánh cô lập, bị bạn học nam quấy rầy bắt nạt, đã sớm bị cái mác hôn nhân treo lên giá tốt. Khi còn nhỏ hơn chút, cùng bạn nam nào lại gần tí liền bị hàng xóm láng giềng nói lại cho mẹ nghe, sau đó chào đón cô là chính là những câu từ nhục nhã cùng đòn đánh.
Cơ thể bị đánh riết thành thói quen nên không đau, nhưng những cái lời nói nhục mạ kia, cô cho rằng chính mình có thể đạt được hạnh phúc đột nhiên sẽ biến mất, trở thành thứ bì vứt bỏ.
Phải có ít với người khác, mới có thể có được tình yêu.
Phải vì người nhà trả giá mới có thể có được tình yêu.
Muốn cần mẫn, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thành tích tốt mới được yêu thương.
Muốn nỗ lực chạy vội, một khắc cũng không thể nghĩ, bằng không liền trở thành người ở sau lưng kẻ khác, chỉ có giỏi giang mới có thể được yêu thương.
Xinh đẹp đối với cô mà nói là một loại tai họa.
Mà Liban nói anh là vì tai họa đó mới thích cô.
Nếu không bởi vì xinh đẹp mà thích cô thì đến một ngày cô không còn đẹp nữa thì sao?
Nếu bởi vì giờ phút này muốn chăm sóc cô nên mới thích cô thì một năm sau sẽ ra sao? 10 năm sau thì sao hả?
Không ai có thể đáng tin, ngoại trừ cô tự lực cánh sinh.
Kiều Tuệ Tuệ chạy đến khi mệt, đi đến một đài phun nước ngồi xuống trước nó, cô ôm lấy đầu gối, nương theo âm thanh tiếng nước chảy che dấu chính mình mà kìm nén khóc.
Nước mắt chảy ra cô liền lau, chảy ra liền lau đi, như thế lặp đi lặp lại.
Đột nhiên cô thấy trên mặt đất tới một cái bóng ai đó.
Cô ngơ ngẩn mà ngẩng đầu lên, thấy Lotta không biết khi nào liền đứng trước mặt mình.
Hai người một cao một thấp, một cái ngồi xổm, không tiếng động đứng đối diện.
Nước mắt theo động tác của cô mà từ từ chảy xuống, cô ngơ ngác nhìn Lotta với khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt, trong nhất thời đã quên đi khổ sở trong lòng.
Đột nhiên trên đầu có gì đó nặng nặng, một mùi hương nhàn nhạt của thuốc là trộn lẫn hương vị mát lạnh bao bọc lấy cô.
Lotta đem áo khoác quân trang nhẹ nhàng khoác lên trên đầu cô, vốn cái áo khoác vừa thân thể anh nhưng khi khoác lên trên người nhỏ nhắn như cô lại phá lệ to lớn đến nỗi đem toàn bộ người cô che lại.
“Như vậy, sẽ không ai sẽ thấy cô, muốn khóc thì khóc đi.”
Kiều Tuệ Tuệ ngơ người, cuộn tròn người lại, nắm lấy một góc áo, nước mát càng thêm kiêng nể gì mà rơi.