Chương 21

Lotta dùng lòng bàn tay lau đi khóe miệng còn chảy máu, anh từ từ đứng lên.

Liban đợi cả nửa ngày vẫn không thấy anh ta nói gì, tức giận đến cắn chặc răng: “Sikoa Duda, tôi khinh thường anh. Nếu nah không chịu từ bỏ được sứ mệnh gia tộc cùng với vinh quang đó thì Tuệ Tuệ để tôi đây bảo vệ.”

Nói xong anh xoa xoa hai bàn tay rồi quay người rời đi.

Nhân viên y tế nghe thấy tiếng động ở bên đây, muốn đi lên nâng Lotta dậy nhưng lại bị từ chối, thấy anh một mình hướng về phòng chờ mà đi, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn không cam lòng.

Phòng chờ.

Kiều Tuệ Tuệ ngáp ngắn ngáp dài, cô gần đây mỗi lần hoạt động liền mệt mỏi.

“Lotta cùng Akai không có trở về sao?”

Nam hộ sĩ tinh tế vì cô mà đưa cái gối đầu mềm xốp làm từ lông vịt.

“Ngài trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi đây liền vì ngài đi xem sao cho.”

“Cảm ơn cậu.”

Ba chữ thật lơ lỏng đầy bình thường lại làm nam hộ sĩ đỏ mặt. Anh ta làm việc tại đây đã nhiều năm, ngày thường phục vụ không ít giống cái, nhưng chưa bao giờ có một giống cái nào lại hướng anh cảm ơn nghiêm túc thế. Anh liều mạng cắn môi kìm nén cảm xúc kích động, cố bình tĩnh đi ra ngoài.

Của phòng đóng lại trong giây lát, Kiều Tuệ Tuệ nghe được một trận hét chói tai phát ra từ hành lang, cô phảng phất thấy rừng rậm cây cao mây trắng đâu đó.

Rất nhanh, cô mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong mơ cô vẫn luôn bị một con sư tử uy phong mạnh mẽ đuổi theo ở phía sau, mắt thấy có thể trốn thoát khỏi nó thì đột nhiên bên chân cô xuất hiện vài con sư tử con, chúng nó có đứa cắn góc áo cô, có đứa dùng cái đuôi quấn lấy mắt cá chân cô, có đứa còn ở trước mặt cô lăn lộn ngửa bụng làm nũng. Cô đang muốn bế lên một con đột nhiên cảm giác phía sau cổ ươn ướt, thì ra con sử tử đó đã đuổi tới đây, nó dùng cái đầu lưỡi thô ráp liếʍ sau cổ cô.

Kiều Tuệ Tuệ đột nhiên bị dọa cho tỉnh, liền thấy được nguyên cả khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mắt.

“Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này? Có lạnh không?” Liban vội vàng đem cô ôm vào trong lòng ngực, anh dùng khăn lớn bao bọ lấy cô, lại nhẹ giọng dỗ dành cô.

“Sao hai người các anh đi lâu thế?”

Cô bình tĩnh lại trong chóc lát, xem nhẹ cái giấc mơ hoang đường kia, từ trong cái khăn to lớn mềm mại kia ló đầu ra nhìn xung quanh: “Lotta đâu?”