Phòng làm việc.
Ngẩng Tư gấp không chờ nổi mà nói: “Thượng tướng, lần này chúng ta thật lập được công lớn.”
Lotta đem hai khuy áo trên đồng phục quân đội, tay lấy ra điếu thuốc.
“Nói thẳng đi.”
“Ngài lúc đó đi quá vội, khi lấy được vòng cổ xong liền đi nên không có nghe thấy thẩm vấn lúc sau. Tên cầm đầu sau đó khai rằng, anh ta nói tối hôm đó bán đấu giá giống cái cuối cùng không phải là thú nhân.”
“Cái gì mà không phải là thú nhân?”
“Cô ấy là loài người cổ xưa.”
Lotta dừng lại động tác lấy điếu thuốc ra, anh xoay người nhìn về phía Ngẩng Tư, vẻ mặt kích động.
“Tôi ngay từ đầu cũng cảm thấy lời nói của tên đó thật là vô căn cứ, nhưng thấy lời nói tên đó hùng hồ đầy lý lẻ, tôi liền đi tra khẩu cung căn cứ tên đó mà ra. Tên đó nói khi bắt được giống cái đó đã cho cô ấy kiểm tra toàn diện, phát hiện cấu tạo thân thể cô ấy tuy rằng giống với giống cái thú nhân nhưng không có hình thú.”
“Giống cái không phát dục tốt cũng không có khả năng không thể hóa thú.” Lotta phản bác.
“Bọn họ ngay từ đầu cũng nghĩ tới tình huống này, nhưng ngày nọ ở chợ đen có người thành thạo nghề tới kiểm tra, nói giống cái này có các chỉ số hạng mục đặc biệt giống hoàn toàn với phái nữ của loài người cổ xưa.” Ngẩng Tư nói tới đây liền nghiêm mặt nói: “Nếu đó là con người cổ xưa thì vụ bán đấu giá phi pháp đợt này có tính chất không giống tí nào.”
Loài người cổ xưa đã từng ở trên Trái Đất sinh sống, họ đã để lại lượng lớn kỹ năng sinh tồn, thành quả khoa học kỹ thuật cùng nền văn minh, dựa vào đó tinh tế Liên Bang sau khi thành lập mới có thể nhanh chóng phồn vinh, văn minh. Về con người cổ xưa đều được xưng là ‘Kinh Thánh’. Bọn họ tin tưởng, thú nhân đối với trí tuệ con người cổ xưa khám phá chưa đến 10%. Ngay cả trước mắt mà nói, một khối hóa thạch con người ở chợ đen đều có thị trường nhưng là thuộc dạng không thể có gì đáng giá hơn nó. Có thể nghĩ, nếu bị Liên Bang hay thậm chí là tự do Chi Minh thú nhân mà biết, hiện tại đang có một con người cổ xưa tồn tại ở đây, tin tức sẽ bùng nổ thế nào, thậm chí còn dẫn đến tranh giành.
Ngẩng Tư còn lải nhải miệng phân tích nhưng Lotta cái gì cũng không thể nghe thấy lọt vào tai. Đầu anh ‘ong’ một chút, ngón tay kẹp điếu thuốc lá run nhẹ.
Khó trách, khó trách anh không đánh dấu được cô.