Chương 5: Bản năng của đàn ông (2)

Cơ thể mềm mại và thanh tú rơi vào vòng tay của Tiêu Nhị, khiến trên trán Tiêu Nhị toát mồ hôi lạnh, anh không quan tâm mình có cương cứng hay không, lập tức lo lắng ôm lấy tiểu thư, sợ làm điều gì sai ngoài ý muốn.

Bộ phận sinh dục của nam nhân áp thẳng vào cặp mông mềm mại của Tôn Kiều Kiều xuyên qua lớp vải quần áo của cô, khiến cô thầm thích thú… . . . .

To quá?

Có phải nó đã quá to rồi không?

"Tiểu Thư? Cô có khỏe không? Có phải là say nắng không?" Vẻ mặt Tiêu Nhị đầy lo lắng, không ngờ trong đầu Tôn Kiều Kiều lúc này chỉ nghĩ về vũ khí cứng ngắc sưng tấy của hắn.

"Tôi nóng quá, chóng mặt quá..."

Toàn thân Tôn Kiều Kiều gần như biến thành một vũng bùn mềm, bám chặt vào người Tiêu Nhị, thậm chí còn giả vờ tức ngực kéo áo ngực xuống, vô cùng quyến rũ.

"Tiểu Thư, xin cô đợi một chút, tôi sẽ vào nhà gọi người giúp đỡ." Tiêu Nhị rơi vào bẫy, hắn hoảng sợ đến mức không thèm để ý, trực tiếp bế Tôn Kiều Kiều lên, dùng khinh công bế cô vào nhà.

Tôn Kiều Kiều không nói nên lời. . . . . .

Tên ngốc này!

Mọi người đều vì lý do này mà lao vào vòng tay của tôi mà hắn vẫn không hiểu sao?

Tôn Kiều Kiều trong lòng mắng mấy câu "Không hiểu tâm tình gì cả", hoảng sợ chỉ vào một cái đình trong vườn nói: "Không được, ta sợ nhất nhìn thấy thái y bắt uống thuốc, đau quá. . . . Cùng ta nghỉ ngơi trong đình đi, chỉ là say nắng thôi, không có vấn đề gì. Được chứ? Tiêu Nhị ca ca..."

Câu nói "Tiêu Nhị ca ca" của Tôn Kiều Kiều khiến trái tim của Tiêu Nhị gần như tan chảy.

Bọn họ mặc dù là vệ sĩ, bình thường đều đeo kiếm bảo vệ tiểu thư, nhìn qua rất kiêu ngạo uy nghiêm, bỏ qua ánh mắt của các nha hoàn, nhưng bọn họ vẫn là người hầu, là một trong số tất cả nô ɭệ.

Lời chủ nhân chính là thánh chỉ.

Không nói một lời, Tiêu Nhị quay người, nhẹ nhàng đứng dậy, ôm chặt Tôn Kiều Kiều vào lòng rồi hướng về phía đình.

Nhưng hắn nhìn quanh đình, phát hiện bốn phía gần như không thể nằm nghỉ được, không có chỗ nào thoải mái, mềm mại để nghỉ ngơi.

"Tiểu thư, cô ngồi xuống trước đi, tôi sẽ tìm cho cô một cái đệm."

"Đừng..." Khi đến đình, Tôn Kiều Kiều càng không kiêng nể gì, nơi đây khá khuất, xung quanh là cây liễu, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được. Huống chi những người hầu đều bị cô bắt đợi ở ngoài, chưa kể trời nắng như đổ lửa, cũng không ai muốn ra ngoài để thành món thịt nướng. Cô trực tiếp duỗi tay ra, ôm thật chặt cổ Tiêu Nhị, tựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Tiêu ca! Ta không ngồi trên đệm, ta muốn ngồi trên người của ngươi thôi..."

Tiêu Nhị mồ hôi ướt như tắm.

Tôn Kiều Kiều chỉ mới mười lăm tuổi, còn là một cô gái trẻ chờ lấy chồng, có thể cô ấy không biết gì, hơn nữa hắn đang ở độ tuổi cường tráng, mặc dù hắn chưa từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© với phụ nữ, nhưng những vệ sĩ khác thường lén lún đến các chốn lầu xanh. Khi trở về, họ thường miêu tả về những người phụ nữ rất dâʍ đãиɠ và quyến rũ, họ còn đưa cho hắn xem một số bức tranh khiêu da^ʍ, nên hắn vẫn biết một số điều về đàn ông và phụ nữ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tôn Kiều Kiều, trong lòng hắn mừng thầm có lẽ đại tiểu thư ngây thơ, không hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ nên không nhận ra sự khác biệt của ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng.

Nhưng niềm vui chưa kịp kết thúc, Tôn Kiều Kiều đã nói một tiếng vô cùng dịu dàng rồi đưa tay ra chạm vào cây gậy cứng ngắc bất ngờ dưới cơ thể hắn.

"Cái gì thế này? Sao nó cứng thế?"