Cuộc sống của Sở Vương ở thế kỷ 21.
Bốn giờ sáng, tiểu Thanh Quân với tay mở cửa phòng, ôm gối đi đến bên giường 2 người cha của bé. Thanh Quân kéo tay áo của Bạch Nhược (Mộc Thanh), gọi y:" Cha nhỏ, Quân Quân muốn đi tiểu, Cha nhỏ."
Bạch Nhược bị bé kêu tỉnh, y gỡ tay Sở Khải Phong ra. Mất vài giây để tỉnh táo, y quay qua, bế Thanh Quân lên, đưa bé vào nhà tắm. Một lúc sau, y trở ra, đem tiểu Thanh Quân đã ngủ gục trên vai về phòng của bé ở bên cạnh. Khi y trở về phòng, Sở Khải Phong đã thức giấc.
" Em đánh thức anh sao?" Bạch Nhược mở chăn nằm xuống bên cạnh hắn.
" Không đâu, là do tiểu tử kia đánh thức." Sở Khải Phong có chút bất bình, Quân Thanh thường xuyên quấy rầy giấc ngủ của bọn hắn, đều là gọi dậy để đưa nó đi tiểu. Quân Thanh đã ba tuổi rồi, cũng không nhẹ, thế nhưng nó luôn làm nũng đòi Bạch Nhược bế.
Bạch Nhược nhỏ tiếng cười khúc khích:" Đừng trách nó, từ nhỏ nó đã không được ở cùng em, chính anh cũng thừa nhận anh luôn vẽ tranh em, nhắc với nó rằng em chính là phụ thân của nó mà. Chúng ta mới gặp lại không lâu, tiểu Quân Thanh thân thiết với em như vậy, em rất vui."
" A Nhược, ta cũng rất nhớ em, nhưng mà mấy ngày nay em chỉ để tâm đến Quân Thanh."
" Ai nói chứ, em mỗi ngày đều bị hai cha con anh hành. Anh xem, anh từng là Vương, hiện tại đến đây, cơm không thể nấu, việc nhà không biết làm. Em mỗi ngày đều phải làm việc ở bệnh viện, lại còn phải về nhà nấu nướng. Em có muốn cũng không thể gần gũi Quân Thanh, em không thiên vị."
Bạch Nhược chỉ tùy tiện nói ra nhưng vừa nói xong y lại quên mất, không thể nói một nam nhân là vô dụng. Sở Khải Phong ôm lấy y, than thở:" Ta xin lỗi, làm gánh nặng cho em."
Y vùi mặt vào ngực hắn, thủ thỉ:" Nhưng mà nếu anh không đến, em nhất định sẽ buồn chán đến chết. Em không thể tưởng tượng nổi nếu ngày đó em không trở về đây, nếu em không gặp anh và Quân Thanh... thật cô đơn..."
"Thanh nhi..."
Sở Khải Phong bình thường sẽ gọi y là A Nhược, vào những lúc thâm tình thì sẽ giống như ngày trước, gọi y "Thanh nhi".
"A Phong..."
Nhớ lại cách đây hơn nửa tháng, vào ngày mà Bạch Nhược xuất viện, y đã gặp Sở Khải Phong, hắn đứng dưới ánh dương, gọi y. Bạch Nhược không kìm được lòng, đáp lại lời hắn, gọi "A Phong ". Sở Khải Phong dường như chỉ chờ như thế, hắn ngay lập tức chạy đến, ôm y.
Đêm đó bọn họ nói với nhau rất nhiều rất nhiều, tất cả tâm sự nhớ thương của Sở Khải Phong tích tụ suốt ba năm, hắn không thể tin có một ngày còn có thể được ôm người kia.
Sau đó, hắn nói cho y biết. Thì ra, vào ngày thất tịch, hắn lại ngồi hoạ tranh y, chỉ là không ngờ đang hoạ thì lại thổ huyết, một đường máu dài in lên bức hoạ. Quân Thanh lo lắng hỏi han hắn, bỗng nhiên, có một luồng sáng, nó như có sức hút, kéo hai phụ tử đến một nơi khác. Khi hắn đến đây trên người không có gì ngoài bộ quần áo. May mắn là bà lão đối diện nhà y tốt bụng cho hắn ăn, cho hắn mặc. Thì ra là bà lão thấy hắn quá đẹp trai nên không nỡ... bỏ rơi. Nhưng cũng nhờ vậy mà cả nhà ba người bọn họ mới có thể gặp lại.
"Nhưng mà A Phong, ngày đó làm sao anh có thể chắc chắn người đứng trước mặt anh chính là Thanh nhi mà anh mong nhớ?"
" Là trực giác mách bảo, là gương mặt này, là do em đã gọi ta một tiếng "A Phong ". Chỉ có Thanh nhi mới có thể gọi mới mang lại cho ta cảm giác đó."
" Rất dẻo miệng." Bạch Nhược nhìn đồng hồ, bốn giờ hai mươi rồi.
" Nằm thêm chút nữa đi, ngày mai tám giờ em có ca trực." y ngày nào cũng phải đến bệnh viện, rất bận. Vì vậy, Sở Khải Phong quyết định.
" A Nhược, ngày mai ta sẽ học làm việc nhà "
" Ỏ, anh muốn học sao?"
" Nhất định, ta sẽ giúp em."
" Vậy được rồi, ngày mai em sẽ ghi ra những việc cần làm cho anh, đơn giản thôi."
" Ừm, ngủ thôi." hắn hôn lên trán y, cả hai ôm nhau ngủ.
- ------------------------------------
Chuông báo thức kêu "reng reng ", Bạch Nhược ngóc đầu dậy, vươn tay tắt báo thức. Y quơ tay sang bên cạnh, không có người.
Y rời giường, đi vào nhà tắm, nhưng Sở Khải Phong cũng không ở đó. Sau khi ra khỏi phòng, y mới biết, thì ra hắn đang ở trong phòng bếp, nhìn chằm chằm vào máy nướng bánh.
Bạch Nhược thấy buồn cười, y qua phòng đánh thức con trai dậy. Khi xuống đến nơi,Sở Khải Phong đã bê bánh ra, vài lát sanwich và hộp bơ đậu phộng.
" A Nhược, lại ăn sáng đi."
Bạch Nhược đặt con trai vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn xuống ghế, y mở hộp bơ ra, quét đều lên mặt bánh.
" Ừm, căn thời gian rất tốt, bánh không cháy."
Sở Khải Phong hơi phổng mũi lên, lần đầu tiên vào bếp được vợ khen.
Ăn sáng xong, Bạch Nhược thay quần áo. Trước khi rời nhà, y không quên dặn dò hắn.
" Hôm nay em sẽ về sớm, những gì cần làm em đều ghi ở giấy, có thể làm thì hãy làm, nếu không cứ để em lo."
Sở Khải Phong gật gật, tiễn vợ đi làm, đừng trước cửa còn hôn má y một cái. Kết thúc bữa sáng ngọt ngào, hắn bắt tay vào làm việc nhà. Hôm nay Quân Thanh vẫn chưa phải đến trường, vì thủ tục đăng ký của bé còn chưa xong. Con trai của bà lão sống đối diện đang giúp bé làm khai sinh, mặc dù hơi muộn.
Sở Khải Phong để con ngồi ở sopha, còn hắn cầm tờ giấy Bạch Nhược để lại lên, đọc.
- Thứ nhất, quét bụi trong ngăn tủ. Cây lau bụi treo ở góc trai cửa phòng ngủ.
Hắn đi tìm cây lau bụi. Nó là một cái chổi lông ngắn màu trắng, Sở Khải Phong khó hiểu xoay qua nhìn lại.
" Phất trần của Dư Minh??"
Hắn đi lại tủ đồ, mở ra, bắt đầu lau, quét qua quét lại, bụi bẩn bay lên làm hắn buồn mũi, thế là..
" Ắc xì..." Sở Khải Phong bật hẳn ra đằng sau, tay hắn đang nắm cửa tủ, cả tủ đồ theo đó mà nghiêng theo. Cũng may hắn nhanh tay đỡ lại, cũng một phần vì tủ đồ này khá nhỏ, không nặng. Quần áo rơi ra ngoài, hắn phải ngồi xuống lụm lên, để lại vào tủ.
Đang thu dọn quần áo, bỗng nhiên hắn thấy có một quyển sách. Tò mò mở ra, thì ra là album từ nhỏ đến khi thành niên của Bạch Nhược. Y từ nhỏ ở cô nhi viện, nên hầu hết ảnh chụp hồi nhỏ đều là chụp chung cùng đám trẻ ở đó. Sở Khải Phong vuốt ve một bức ảnh hiếm hoi y đứng một mình, tuy màu ảnh đã cũ nhưng nét tươi tắn, ngây thơ trên gương mặt y vẫn rất rõ nét.
Hắn ngồi xem một lúc thì nghe thấy tiếng bấm chuông. Sở Khải Phong bỏ cây lau bụi lên bàn, đi xuống mở cửa. Người bên ngoài là Vương Hạo.
Vừa nhìn thấy Sở Khải Phong, Vương Hạo đã tỏ vẻ thù địch rõ rệt. Anh không thích hắn, điều này cũng dễ hiểu. Đùng một cái nam nhân này xuất hiện, hớt tay trên cướp đi người anh yêu thầm. Đã thế hắn là còn là một ông bố đơn thân, mang theo đứa con ba tuổi ngày ngày ăn bám Bạch Nhược, thật không biết xấu hổ.
" A Nhược đâu?" Vương Hạo không cần xin phép, cứ thế gạt Sở Khải Phong qua một bên, vô tư bước vào nhà.
" Em ấy đã đi làm rồi." Sở Khải Phong cũng chẳng ưa gì tên này, hắn không thích cái cách mà anh nhìn vợ của hắn.
Vương Hạo đặt hộp thức ăn lên bàn, anh nói với hắn.
" Anh thật sự không thấy xấu hổ hả, A Nhược mỗi ngày đều phải làm việc, em ấy nuôi hai cha con anh, còn hai người? Một chút cũng không có tác dụng."
Sắc mặt Sở Khải Phong đen đi vài phần, dù sao hắn cũng là Vương, để bị sỉ nhục là đeo bám thì quá mất thể diện. Nhưng suy cho cùng, anh ta nói không sai. Nắm đấm trong tay hắn duỗi dần, hắn nói.
" A Nhược không có ở đây, mời anh về cho, tôi còn bận dọn dẹp."
Vương Hạo nhếch môi khinh bỉ:" Rồi sẽ có một ngày A Nhược nhận ra tôi mới xứng với em ấy, em ấy sẽ lại đến bên tôi. Anh, căn bản là không xứng."
Vương Hạo rời đi, Sở Khải Phong liền không do dự mà ném túi thức ăn hắn mang đến vào thùng rác, rồi tiếp tục dọn dẹp.
Bốn giờ chiều, Bạch Nhược đã có mặt ở nhà. Sở Khải Phong giúp y chuẩn bị nước ấm và quần áo để đi tắm. Sau khi tắm, Bạch Nhược quyết định cùng Sở Khải Phong và tiểu Quân Thanh đi chợ mua đồ ăn tối, để hắn có thể quen đường đi.
Từ khi trở về Bạch Nhược cảm thấy Sở Khải Phong có chút khác lạ, hắn đặc biệt xuống tinh thần.
Tối nay y nấu ăn. Vương Hạo nhắn tin cho y, nói anh mang sang cho y bắp dê tươi ướp cay, nói y buổi tối hãy nấu ăn. Nhưng khi y mở tủ lạnh ra thì không thấy. Y bất chợt ngó qua túi đựng rác ở nhà bếp, có một túi đồ, y biết đó là thứ Vương Hạo đưa tới.
Giờ ăn cơm, y thuận miệng nói.
" Anh Hạo nói đã mang đến nhà mình một hộp thịt dê."
Hắn không nói gì.
" Em thấy nó ở trong túi rác."
" Xin lỗi em."
" Có phải Anh Hạo lại nói gì với anh không?"
Bạch Nhược không thấy hắn trả lời, y cũng không trách.
" Anh Hạo luôn chiếu cố em, anh ấy có ác ý với anh cũng vì anh ấy chưa hiểu chuyện giữa chúng ta. Em sẽ nói với anh ấy, sau này không được làm khó anh."
" Anh ta thích em."
" Em thích anh." Bạch Nhược mỉm cười với hắn, Sở Khải Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Buổi tối, trên giường ngủ, Bạch Nhược dựa vào ngực Sở Khải Phong, để hắn vuốt tóc mình. Y nói.
" Đợi đến khi Quân Thanh đi học, em sẽ nhờ người bạn giúp đỡ anh theo nghề người mẫu báo. Chỉ chụp cho những tạp chí nhỏ thôi, nhưng tiền kiếm được rất tốt. Anh đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ thành công."
" Người mẫu??"
" Ngày mai em sẽ nói cho anh hiểu, nhân tiện ngày mai được nghỉ, chúng ta dẫn Quân Thanh đi mua một chút đồ."
" A Nhược, em vất vả quá, ta..."
" Không vất vả a, có A Phong ở bên cạnh, em cảm thấy rất vui."
Sở Khải Phong cúi đầu xuống hôn lên môi y, một nụ hôn nồng cháy. Tay hắn bắt đầu mò vào trong áo ngủ, chạm đến da thịt mềm mại của y. Bạch Nhược hơi rùng mình, y vòng tay qua cổ hắn, nhiệt tình đáp lại. Bọn họ đã lâu không ân ái...
Hắn lật người đặt y dưới thân, cẩn thận hôn lên cần cổ trắng ngần. Đang vào lúc cao trào, Bạch Nhược bất ngờ đẩy hắn ra, Sở Khải Phong không tính kịp, ngã " uỳnh " xuống đất.
" Cha nhỏ, cha nhỏ..." tiểu Quân Thanh đứng trước cửa phòng khóc thút thít gọi tên y.
" Quân Thanh, con sao vậy?"
" Nằm mơ, đáng sợ, hu hu..."
Bạch Nhược ôm Quân Thanh lên dỗ dành, bế bé sang phòng, ru bé ngủ. Sở Khải Phong biểu cảm chưa được "ăn" nó đứng trước cửa phòng nhìn vợ dỗ con ngủ.
Mãi lúc sau Quân Thanh mới ngủ lại, Bạch Nhược kéo chăn cho bé, thơm lên trán bé rồi nhẹ nhàng rời phòng. Y thấy Sở Khải Phong với vẻ mặt uất ức đang đứng trước cửa phòng, nhịn không được bật cười.
" Nó thật phiền phức."
" Gì chứ? Thứ phiền phức này anh cũng góp công "tạo ra" đó."
Bạch Nhược lướt qua người hắn để về phòng, ai ngờ vừa đi được ba bước thì đã thấy mình bị nhấc lên.
" A, anh làm gì vậy?"
" Động cơ lên dây rồi, bảo bối, tối nay em phải bù cho ta những gì mà suốt ba năm ta nhịn."
" Không được, thả em xuống..."
" Đợi về phòng liền thả em xuống, ngoan."
Trở về phòng, Sở Khải Phong đặt y lên giường, rồi khoá chốt cửa lại, hắn còn bê ghế ra chặn cửa, đề phòng " tiểu phiền phức " kia nửa đêm lại phá hỏng chuyện tốt của hắn.
" A Phong, đợi... đợi đã... chậm, ha..."
Trong gian phòng tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙©, Sở Khải Phong sau ba năm tích tụ cuối cùng được ôm người mình yêu, nhiệt tình đem y lăn qua lăn lại suốt một đêm... Bạch Nhược vừa thở dốc vừa mặc niệm cho cái eo của mình.
- Hoàn toàn văn -