Sau khi Vương Ngải Lị được ban án tử, Ninh Thư cung trở nên im ắng ảm đạm. Qua vài ngày đám cung nữ lại truyền tai nhau, Giai Kỳ chiêu dung trước kia bị giam lại lãnh cung vì không chịu nổi cô độc mà treo cổ tự vẫn. Chu Á Liên được Thái hậu giữ lại trong cung, nàng đang hoài thai nên người không muốn để nàng theo Chu Ân hồi hương. Hơn nữa, nhìn ra tình cảm mà Trần Phú đối với nàng, Thái hậu mỗi ngày cũng dần khuyên bảo nàng, hi vọng nàng và phụ thân của đứa nhỏ còn chưa chào đời sẽ có một kết cục tốt.
Mỗi ngày trôi qua trong hoàng cung trở nên bình yên vô cùng. Nhưng Sở Khải Phong chưa một ngày yên lòng. Hắn lo sợ cho Mộc Thanh, phụ thân của Chu Á Liên vì hạ sinh nàng mà sức khỏe suy yếu, cuối cùng ra đi. Hắn tự trách bản thân sao lại không nghĩ đến chuyện Thanh nhi là nam tử hoài thai sẽ nguy hiểm đến mức nào. Mấy ngày nay, Sở Khải Phong cho người dán cáo thị tìm cao nhân có thể làm bà mụ đỡ đẻ cho Quý quân, thế nhưng vẫn chưa có tin tức.
Thấy hắn mỗi ngày cứ buồn rầu như vậy, y thật không thoải mái.
" A Phong, huynh đang nghĩ gì vậy?" Mộc Thanh kê ghế lại gần hắn ngồi xuống, Sở Khải Phong dang tay ôm lấy vai y, để y tựa vào cổ mình.
" Mấy ngày rồi vẫn chưa có tin tức."
Mộc Thanh biết hắn nói về chuyện gì:" Huynh xem, mọi người đều gọi ta là cái gì Thần y, huynh hiện tại lại dán cáo thị tìm người chữa bệnh cho Thần y, bọn họ nhất định sẽ cười chết ta."
" Ta không quan tâm đâu, bởi vì ta rất sợ mất vị Thần y này." Sở Khải Phong quay sang, hôn lên trán y:" Ta rất sợ mất đệ."
" A Phong, không sao đâu mà. Huynh phải phấn chấn lên, không lẽ huynh định giữ tâm trạng này đón nhi tử của chúng ta ra đời?"
" Không có. Đệ hoài thai cốt nhục của ta, ta rất vui, thế nhưng..."
" Đừng thế nhưng " tay y chạm nhẹ môi hắn:" Tất cả những gì ta làm vì huynh, ta đều không hối tiếc. A Phong, hứa với ta, cho dù chuyện xảy ra như thế nào huynh cũng phải sống tốt."
" Thanh nhi..."
" Quãng thời gian ở bên huynh ta rất vui, mặc dù chưa được lâu, nhưng ta nhất định sẽ nhớ huynh."
Sở Khải Phong ôm lấy người yêu, cảm nhận hơi ấm của y. Cầu trời đừng để y xảy ra chuyện gì.
" Khởi bẩm Hoàng thượng." có một viên thị vệ tiến vào.
" Có phải đã có tin tức?" Sở Khải Phong hỏi, thứ hắn mong chờ nhất hiện tại chỉ có chuyện này.
" Thưa vâng, hạ thần dẫn đến hai người, họ có mang theo một tiểu hài tử, nói là nhi tử của bọn họ. Họ muốn gặp Quý quân, họ nói họ có thể giúp Quý quân."
Cả Mộc Thanh và Sở Khải Phong đều mừng rỡ, vội vàng cho truyền hai người kia vào. Vừa nhìn thấy mặt họ, Mộc Thanh liền thốt lên.
" Là hai người?!"
" Thanh nhi, đệ quen biết họ sao?"
Mộc Thanh gật đầu, xong lại lắc đầu, làm Sở Khải Phong cũng bối rối theo.
" Thảo dân bái kiến Hoàng thượng, Mộc quý quân, Hoàng thượng vạn tuế."
" Trẫm bình thân. Nói luôn vào ý chính, hai ngươi thật sự có cách giúp Quý quân?!"
" Thảo dân không dám cam đoan, nhưng sẽ làm hết sức."
" Dựa vào đâu để trẫm tin tưởng ngươi?"
" Hoàng thượng, thê tử của thảo dân là một nam tử, thảo dân đã giúp y hạ sinh nhi tử an toàn." Nam nhân chỉ nói ngắn gọn nhưng đánh vào chủ ý của hắn.
Sở Khải Phong nhìn đứa trẻ mà bạch y nam nhân bồng, hỏi:" Đứa nhỏ thật sự là do ngươi sinh?"
Bạch y nam nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Thanh nói nhỏ vào tai hắn:" Bọn họ nói sự thật, ta đã tận mắt chứng kiến y hoài thai."
Nghe y nói vậy Sở Khải Phong cũng giảm bớt nghi ngờ.
" Nói cho trẫm tên tự, chuyện này nếu làm tốt, trẫm sẽ trọng thưởng, giúp hai ngươi thăng quan tiến chức."
" Thảo dân Từ Viễn, thê tử Lục Tiêu. Thảo dân không mong vinh hoa phú quý, sau khi giúp Quý quân chỉ mong được hồi hương, hưởng một cuộc sống an nhàn."
" Được."
Nỗi lo lắng trong lòng được san bớt, Sở Khải Phong đã thoải mái tâm trạng hơn hẳn. Hắn mỗi ngày đều đặn việc triều chính, tối tối đến Mai An cùng Mộc Thanh dùng bữa, cùng y nói chuyện phiếm hoặc là nói chuyện với hài tử trong bụng y.
Ban ngày, khi hắn không có ở đó, Sở Ngọc Hân cùng Tố nhi sẽ đến bồi y, còn có Từ Viễn và Lục Tiêu chăm sóc, Tô Huấn đưa thuốc. Mộc Thanh trong thời gian này có thể nói là được dưỡng đến trắng mịn phát sáng. Sở Khải Phong vì thế không kìm nổi, mỗi đêm đều ôm y sờ đông sờ tây.
Một đêm nọ, Mộc Thanh bất giác thức giấc. Y quơ tay qua bên cạnh, thấy trống trải. Thì ra Sở Khải Phong đã tỉnh, hình như hắn đang ngắm trăng qua khe cửa.
" A Phong, sao vậy?" y ngồi dậy, hỏi.
" Đánh thức đệ sao?"
Y lắc đầu:" Gặp ác mộng sao?"
" Không có, ta mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Ta thấy nhi tử của chúng ta, nó đang chạy trong sân, nó gọi ta một tiếng " Phụ hoàng ", rồi mỉm cười rất đáng yêu."
" Là một giấc mơ tốt."
" Nhưng mà khi ta thức giấc lại bị một cảm giác bất an bủa vây. Ta thật sự sợ những điều tốt đẹp đó chỉ là một giấc mơ. Ngộ nhỡ có một ngày ta tỉnh lại mọi thứ đều biến mất..."
" Sẽ ổn thôi." Mộc Thanh ôm eo hắn từ phía sau, tựa đầu vào vai hắn:" Mọi thứ trên thế gian đều là duyên, cho dù tới đây có xảy ra chuyện gì cũng là duyên số của chúng ta. Cho dù ta không thể ở bên huynh, thì nhi tử sẽ thay ta ở bên huynh, huynh sẽ không cô độc."
" Không cho phép đệ nói như vậy, đệ phải ở bên ta suốt kiếp."
" Được, ta ở bên huynh suốt kiếp." Mộc Thanh nhắm mắt, bên mi có giọt lệ nóng nhanh chóng lăn một đường trên má, rồi rơi mất.
Càng gần tháng sinh nở, bụng của Mộc Thanh càng tròn trịa. Mỗi buổi chiều, y đều được Ngọc nhi dắt đi lại trong hoa viên, việc này có lợi cho y trong kỳ sinh nở.
" Lại tập đi nữa sao?" Sở Khải Phong xong chuyện lại đến cùng y, hắn đỡ tay y, ánh mắt ra hiệu cho Ngọc nhi, ý bảo nàng lui.
" Từ Viễn nói như vậy sẽ thuận lợi hơn cho khi sinh."
Hắn vừa dìu y đi vừa nói:" Thì ra hoài thai lại cực như vậy, nhìn đệ bước kìa, có phải nặng lắm không?"
" Huynh thử mang thai xem?" y " lườm " hắn, nói:" Mỗi một người mẹ khi mang thai đều trải qua mệt mỏi đau đớn nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ, mọi thứ đều trở nên xứng đáng."
" Chúng ta đứng lại chút đã." Y đột nhiên nói.
" Sao vậy, đệ cảm thấy không khỏe chỗ nào?" hắn khẩn trương hỏi.
" Không có." Mộc Thanh cười cười, đem tay hắn đặt lên bụng mình:" Nhi tử vừa đá."
Mắt Sở Khải Phong sáng lên vài phần, hắn háo hức nhẹ nhàng xoa bụng y, đứa nhỏ đá lại một cái đáp lại hắn.
" Thanh nhi, nhi tử dường như vừa chào lại ta."
Y mỉm cười nhìn hắn, nhưng một giây sau đột nhiên biến sắc. Phần bụng đau đớn dần kéo đến, phía dưới cũng ẩm ướt, nước ối đã vỡ, đứa nhỏ hình như không phải muốn chào Phụ hoàng của nó, dường như nó muốn ra ngoài.
" A... A Phong, ta... bụng đau quá..."
Sở Khải Phong hơi ngây người, sau đó tức khắc bồng y lên, gọi lớn:" Ngọc nhi, mau đi kêu Từ Viễn cùng Lục Tiêu, Thanh nhi muốn sinh rồi!!!"
Ngọc nhi nghe tiếng gọi thì vội vã chạy đi gọi Từ Viễn. Khi hai người họ đến nơi, Mộc Thanh đã đau đến toát mồ hôi, y nằm trên giường. Từ Viễn cùng Lục Tiêu ở phía dưới, giúp y thoát y phục, nhìn cửa sinh. Từ Viễn nói với Lục Tiêu.
" Vẫn chưa được."
Ở phía trên, bà mụ nắm tay Mộc Thanh, một tay giúp y lau mồ hôi, trấn an:" Quý quân, người hãy thả lỏng, khi nào Thái y nói dùng sức người hãy dùng sức, hài nhi sẽ nhanh được ra ngoài."
Mộc Thanh gật đầu, cố gắng hít thở đều. Sở Khải Phong ở bên ngoài lo lắng muốn điên đầu, hắn đã mấy lần muốn đạp cửa xông vào nhưng đều bị ngăn lại.
" Phong nhi, thê tử sinh nở, trượng phu không thể vào trong."
" Nhưng mà, Mẫu hậu, y đã ở bên trong rất lâu rồi."
" Đón một sinh linh mới là chuyện thiêng liêng mà người mẹ nào cũng trải qua, đây là chuyện thường gặp."
Mặc dù nghe người nói thế, hắn vẫn vất an không thôi. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác khó tả, mỗi khắc trôi qua đều như thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Thái hậu vẫn bình tâm đứng bên cạnh, niệm Phật cầu bình an cho Mộc Thanh cùng nhi tử của y.
Những tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thế nhưng đã sang ngày thứ hai, Mộc Thanh vẫn còn ở trong đó. Sở Khải Phong chờ đến sắp hết kiên nhẫn.
" Không thể được, y ở trong đó đã quá mười hai canh giờ, ta đã nói sẽ ở bên y suốt kiếp, giờ khắc này sao có thể để y một mình, ta phải vào trong."
" Hoàng thượng, không thể được." một viên quan ngăn hắn lại:" Nếu Quý quân đang hạ sinh nhi tử mà người bước vào, long thể của người sẽ doạ đến hài tử, khiến Quý quân khó sinh."
Sở Khải Phong nhẫn đến đỏ mắt tuy nhiên hắn cuối cùng vẫn chọn đợi bên ngoài. Mà ở bên trong.
" A Viễn, còn phải chờ thêm bao lâu, y sắp đến giới hạn rồi." Lục Tiêu thúc dục hắn, y hiện tại đang giúp Mộc Thanh uống thuốc, giúp y duy trì lực.
" Thật sự khó khăn, ta không chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho cả hai."
" Sao chứ?!?"
Hơi thở của Mộc Thanh yếu ớt, y nói với Lục Tiêu:" Đứa nhỏ, nhất định phải cứu đứa nhỏ."
" Quý quân, người biết Hoàng thượng sẽ giữ lại người."
Y lắc đầu:" Huynh ấy nên giữ lại đứa nhỏ, xin hai người, hãy giữ lại đứa nhỏ."
Lục Tiêu lưỡng lự một lúc, y đáp ứng:" Được, ta hứa với người."
Mộc Thanh mỉm cười, dùng sức một lần nữa. Từ Viễn nói với bà mụ:" Bà mụ, phiền người chuẩn bị nước ấm."
Bà mụ đi ra cửa, khẽ mở. Bên ngoài vừa thấy có động tĩnh liền tới hỏi.
" Sao rồi, y sao rồi?!"
" Hồi Hoàng thượng, sắp rồi." nói rồi bà nhanh chóng đi chuẩn bị nước. Ở trong phòng, Mộc Thanh vẫn đang gắng sức. Ở một thời điểm nào đó, y dường như đã nhìn thấy mẫu thân, bàn tay người dịu dàng vuốt trán y.
" Thanh nhi của nương rất mạnh mẽ."
" Nương..."
Mộc Thanh dùng sức lớn lần cuối, y nghe thấy một tiếng khóc. An toàn rồi, nhi tử của ta...
Nghe thấy tiếng khóc, Sở Khải Phong lập tức mở cửa đi vào. Bà mụ đang tắm rửa cho đứa trẻ, Lục Tiêu lau mồ hôi cho Mộc Thanh, hơi thở của y yếu đến dường như không có.
" Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu, là một tiểu hoàng tử."
Thái hậu vui vẻ nhìn chất tử, còn Sở Khải Phong, hắn chẳng để tâm.
" Thanh nhi."
Một tiếng gọi mang đầy tâm trạng, mọi thứ xung quanh trở nên trầm lặng. Bà mụ giao lại hoàng tử cho Thái hậu, mọi người lui bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Mộc Thanh và Sở Khải Phong.
Mặc dù trên người y vẫn tanh mùi máu, hắn không để tâm mà lại gần, ôm lấy y vào lòng.
" A Phong, ta làm được rồi, nhi tử của chúng ta."
" Đúng vậy, đệ đã làm được, ta rất hạnh phúc."
" Thật sao?" Mộc Thanh ngước mắt nhìn hắn:" Huynh khóc rồi."
Sở Khải Phong khóc rồi.
" A Phong, ta xin lỗi, ta phải thất hứa với huynh rồi, không thể ở bên huynh suốt kiếp."
" Không đâu, nhất định có thể, ta sẽ giúp đệ khoẻ lại, nhi tử còn chưa được đệ bồng..."
" A Phong..." giọng y đã nhỏ lắm rồi:" Huynh đừng trách hai người Lục Tiêu, là ta ép họ..."
" Thanh nhi... đừng bỏ lại ta."
" Ta không bỏ huynh, ta sẽ mãi ở trong tim huynh, huynh cũng mãi ở trong tim ta..."
Nước mắt của hắn rơi đầy mặt y, Mộc Thanh đưa tay ôm lấy một bên má hắn.
" Phải sống thật tốt, chăm sóc cho nhi tử. Ta... yêu huynh..."
Cánh tay y rơi xuống, hơi ấm của cơ thể cũng dần tan đi. Sở Khải Phong ôm ghì lấy y, hét lớn.
" Thanh nhi!!!"
Sở Vương tại vị năm thứ tám, hoàng tử Sở Thanh Quân ra đời, phong Thái tử. Cùng năm, mẫu phi của Thái tử - Mộc quý quân qua đời, truy phong Mộc hoàng hậu. Sở Vương suốt ba năm sau đó không nạp thêm bất kỳ phi tần nào.
Chói quá, y đã đến thế giới bên kia rồi sao??
" A Nhược, A Nhược."
Là ai? Ai đang gọi vậy?
" A Nhược, em tỉnh rồi đúng không?"
Y cảm thấy ánh sáng đang gần hơn bao giờ hết. Bạch Nhược chớp chớp mắt, y nhìn thấy một gương mặt mờ mờ.
" A Nhược tỉnh rồi, bác sĩ Triệu, A Nhược tỉnh rồi!!"
Người kia chạy ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại Bạch Nhược. Y đang làm quen với cảnh vật xung quanh.
Nơi này... hình như là bệnh viện. Y nhìn tay mình đang được truyền nước, y định gỡ ra thì nghe giọng nói ngăn lại.
" Không được nhỏ ra."
Y nhìn lên, là một bác sĩ nam trẻ tuổi, người này bước đến bên giường.
" Anh vừa mới tỉnh lại, đừng kích động."
Một tiếng sau khi tỉnh lại, y đã nhận thức được mọi chuyện. Thì ra ngày đó y bị bệnh nhân điên kia đâm một dao nhưng thoát chết, chỉ là y hôn mê suốt hai tháng, những ngày này đều do Triệu Tân và Vương Hạo chăm sóc. Vương Hạo là đàn anh của y, còn Triệu Tân thì cậu nói cậu là đàn em kém y hai khoá.
Trong khoảng thời gian hôn mê, y không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, nhưng hai người họ đều không bỏ cuộc. Thật không ngờ đến vào một ngày bình thường như hôm nay y lại tỉnh lại.
Giờ cơm trưa, Vương Hạo đi mua cơm cho y, Triệu Tân phải đi kiểm tra bệnh nhân, Bạch Nhược ở lại trong phòng. Y cứ nhìn ra cửa sổ.
Là mơ, chỉ là mơ thôi sao? Sao trên đời lại có giấc mơ chân thực đến như vậy. Cho đến giờ phút này y vẫn còn nhớ rõ từng cử chỉ dịu dàng của người kia, nhớ từng cái ôm, từng nụ hôn của hắn. Y còn nhớ mình đã nằm trong vòng tay của hắn mà nhắm mắt, trước khi xuôi tay còn cảm nhận được sự ấm nóng của từng giọt nước mắt. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Vài ngày sau
" A Nhược, anh mua cháo cho em đây." Vương Hạo mở cửa phòng bệnh, anh đặt cháo lên bàn, mở hộp ra.
" Lại ăn cháo sao?"
" Em còn yếu, nên ăn cháo."
" Ừm." y chỉ nhàn nhạt đáp.
Y tỉnh lại đã tròn năm ngày, sức khỏe rất tốt. Nhưng Vương Hạo lại không cho y xuất viện, anh mỗi ngày đều đặn mang đồ ăn cho y dù công việc của anh rất bận.
" Anh Hạo, em rất tốt, có thể xuất viện rồi, để anh cứ mỗi ngày chạy đi chạy lại, em thấy rất áy náy."
" Anh là tự nguyện." Vương Hạo nhìn y thâm tình. Bạch Nhược lại né tránh. Hôm qua Triệu Tân đã nói cho y biết, khoảng thời gian y hôn mê Vương Hạo đã vất vả thế nào, còn nhắc nhở y về tình cảm của anh đối với y.
Bạch Nhược biết, anh thích mình, nhưng hiện tại y không cách nào đáp lại anh.
" Chỉ nốt hôm nay thôi, ngày mai anh sẽ để em xuất viện." anh nói, dịu dàng xoa đầu y.
Ngày hôm sau, Vương Hạo lái xe đưa y về nhà. Nhà của Bạch Nhược nằm trong một khu phố yên bình, đối diện với nhà Vương Hạo.
" Anh còn công việc phải xử lý ở công ty, có chuyện gì em cứ gọi cho anh."
" Vâng."
Xe đi khuất, y lục chìa khóa trong túi, định mở cửa thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc.
" Thanh nhi."
Y hơi khựng lại. Lại nữa rồi, y lại nhớ người kia đến sinh ra ảo giác.
Thế nhưng, lại một lần nữa.
" Thanh nhi."
Lần này tiếng gọi đã rõ hơn, chân thật hơn. Bạch Nhược chậm rãi nhìn sang bên phải. Ở phía mặt trời đang lên, có một nam nhân, trên tay bồng một đứa bé, đang nhìn về phía y. Gương mặt đó, giọng nói đó. Bạch Nhược xúc động, y cầu nguyện lúc này không phải mơ. Một đường ấm nóng bên má phải, y mỉm cười..
" A Phong."