Tú Liễn sợ đến không nói nên lời, chân không kìm được mà run rẩy. Còn Vương Ngải Lị thì ngay lập tức lên tiếng.
" Ngươi một cái tiểu cung nữ, hồ ngôn loạn ngữ, tiểu Liễn luôn theo sát bên ta, làm sao lại có chuyện hãm hại Trắc phi. Mau nói, là ai sai khiến ngươi?"
" Hoàng hậu, sao nàng lại có vẻ khẩn trương như vậy?" Giọng điệu của Sở Khải Phong rất điềm tĩnh, những điều này lại đánh thẳng vào tâm lý của Vương Ngải Lị.
" Bệ hạ, tiểu Liễn theo hầu thần thϊếp rất nhiều năm, thần thϊếp coi nàng như tiểu muội, tất nhiên sẽ nổi giận khi nàng bị vu oan giá họa."
Ngọc Châu dập đầu, nói:" Hoàng thượng minh xét, nương nương minh xét, mỗi một lời nô tỳ nói ra đều không có nửa điểm gian dối. Nô... nô tỳ có chứng cứ xác thực. "
Sở Khải Phong ra hiệu cho Dư Minh, Dư Minh đi đến chỗ Ngọc Châu đang quỳ. Nàng lấy ra từ bên đai lưng một mảnh ngọc, đưa cho Dư Minh. Dư Minh trở về đứng bên Sở Khải Phong, đưa lại mảnh ngọc cho hắn. Sở Khải Phong chỉ nhìn thoáng qua, rồi chuyển qua cho Thái hậu.
" Mẫu hậu, ngươi xem thứ này đi."
Thái hậu đón lấy mảng ngọc, cẩn thận xem xét, trên nét mặt thoáng xuất hiện nét kinh ngạc, nhưng bà rất nhanh bình tĩnh lại. Thái hậu hỏi.
" Hoàng hậu, con lại đây."
Vương Ngải Lị không rõ vì sao Thái hậu đột nhiên gọi nàng nhưng nàng vẫn đi đến.
" Mẫu hậu, người có chuyện gì muốn hỏi thần thϊếp."
Thái hậu nhìn thoáng qua cổ tay của nàng, thế nhưng tay áo dài khiến người không thể thấy rõ. Người nhàn nhạt hỏi.
" Vòng tay ta ban tặng cho con, đâu rồi?"
Vương Ngải Lị bất giác sờ cổ tay nhưng không cảm nhận được gì, nàng có điểm bối rối.
" Thần thϊếp... thần thϊếp hình như đã để quên trong hộp ngọc."
" Vậy sao, con sai cung nữ trở về mang đến đây cho ta."
" Mẫu hậu... con..."
" Sao vậy? Con không phải muốn nói với ta, con đã làm mất."
" Không có, thần thϊếp xem vòng ngọc người tặng như là trân bảo, sao có thể bất cẩn làm mất. Chỉ là bây giờ thật sự không tiện."
Thái hậu thở dài, người rõ ràng hiểu, nàng đang nói dối.
" Lị nhi, ta không hi vọng rằng con nói dối ta." người ngửa tay ra, mảnh ngọc quen thuộc lọt vào tần mắt của nàng:" Nói cho ta biết, vì sao cung nữ kia lại có được mảnh ngọc này?"
" Mẫu hậu, thần thϊếp thật sự không biết, thần thϊếp chỉ sợ nói ra người sẽ buồn, thần thϊếp thật sự không cố tình. Mẫu hậu, xin người tin tưởng thần thϊếp."
" Thứ ta muốn là một lời giải thích, không phải là cầu xin. Nàng ta là cung nữ theo hầu Trắc phi, như thế nào lại có được thứ này, có phải con có dính dáng đến chuyện này?"
Vương Ngải Lị ngấn lệ, quỳ xuống chân Thái hậu:" Thần thϊếp không có, chắc chắn là do cung nữ kia muốn hãm hại thần thϊếp, thứ này chắc chắn là giả, thần thϊếp..."
" Nó là thật." người ngắt lời nàng, nói:" Thứ này chắc chắn là thật, Ngải Lị, có lẽ con không biết, vòng ngọc gia truyền này nhìn vẻ ngoài không có gì nổi bật, nhưng thực chất mặt trong được khắc chữ."
Vương Ngải Lị buông hai tay, mắt thẫn thờ. Tú Liễn không biết lấy đâu ra dũng khí, quỳ trước Sở Khải Phong, nhận tội:" Hoàng thượng, Thái hậu xin người đừng nghi ngờ Hoàng hậu. Là do nô tỳ, chính nô tỳ đã đến tìm nàng ta để mua chuộc hãm hại Trắc phi, từ đầu đến cuối đều do nô tỳ tự ý, nô tỳ nhận tội, mong được khai ân."
Ngải Lị mở to mắt nhìn Tú Liễn, nàng thế nào lại muốn nhận tội thay mình:" Tiểu Liễn."
Tú Liễn vừa khóc vừa nói với nàng:" Nương nương, là Tú Liễn liên luỵ người. Vòng ngọc của người là do nô tỳ đánh trộm, nô tỳ thật sự không nhớ đó là do Thái hậu ban tặng. Nô tỳ vốn định đưa cho nàng ta để bịt miệng, nhưng vì sợ sau này nàng ta trở lại uy hϊếp nên đã ra tay muốn sát hại."
Thái hậu nhíu mày:" Ngươi thật to gan, Trắc phi với ngươi không gây thù kết oán, vì sao muốn mưu hại nàng."
Tú Liễn cúi đầu:" Nô tỳ không đành lòng nhìn Hoàng hậu chịu khổ. Từ khi người vào cung, không được mấy ngày thụ sủng. Hoàng thượng có Quý quân, ngày ngày quấn quýt bên người. Thái hậu lại giúp Hoàng thượng nạp thêm Trắc phi, Hoàng thượng đều không có nhìn đến Hoàng hậu, người rất khổ sở."
" Hoang đường, xưa nay Đế vương ba nghìn phi tần là chuyện thường tình, ngươi lại tự cho mình cái quyền tự quyết, bày kế với phi tần của Hoàng thượng, thật sự không cần mạng." Thái hậu thật sự rất tức giận.
" Nô tỳ làm sai, nô tỳ xin nhận tội, chỉ mong Thái hậu đừng trách móc Hoàng hậu, người là vô tội."
Sở Khải Phong nhìn nàng, bên môi khẽ nhếch một nụ cười:" Ngươi cũng thật sự quá trân thành với Hoàng hậu."
" Người đâu, lục soát nơi ở của nàng ta, có bất kỳ điều gì khả nghi đều mang đến cho ta."
Vừa nghe được lệnh lục soát, Tú Liễn cứng cả người lại, hỏng rồi, hình nhân.
" Hoàng thượng, nô tỳ đã nhận tội, nô tỳ thật sự không còn nuối tiếc, xin người lập tức xử nô tỳ tội chết, Hoàng thượng."
" Trẫm là Hoàng thượng hay ngươi là Hoàng thượng?"
Tú Liễn lạnh đến run người, Ngải Lị nhìn nàng, nghẹn ngào hỏi:" Tại sao phải làm như vậy?"
" Nương nương, nô tỳ có lỗi với người."
Chỉ ít lâu sau, đoàn thị vệ trở lại. Người dẫn đầu trong tay cầm một chiếc khăn bọc lại thứ gì đó.
" Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần phát hiện trong phòng của nàng có một hình nhân, phía trên có một tờ giấy viết tên của Quý quân."
" Hình nhân? Mang lại đây cho trẫm."
" Vâng."
Sở Khải Phong nhận lấy hình nhân từ tay viên thị vệ, hắn nghi hoặc rồi nhìn Mộc Thanh, y khẽ gật đầu. Hắn thử ấn mạnh vào tay trái của hình nhân, Mộc Thanh lập tức đau đớn ôm tay.
" A.."
" Thanh nhi, đệ sao rồi?" Hắn vội quống giữ lấy vai y, Mộc Thanh vén cổ tay áo, trên cổ tay thật sự xuất hiện vết bầm màu nhạt dù trước y vẫn bình thường.
Sở Khải Phong thật sự nổi trận lôi đình:" Ngươi không chỉ bày mưu hại Trắc phi? Có phải ngươi chính là người sử dụng tà thuật hại Quý quân?!?"
" Nô tỳ, nô tỳ..."
" Nói, hình nhân này ngươi ở đâu mà có, ai sai khiến ngươi?"
" Không, không có ai sai khiến nô tỳ, là do nô tỳ tự mình làm, nô tỳ..."
Mộc Thanh cảm thấy hơi thở của y dường như bị nghẹn lại, là nàng ta, kẻ hại chết mẫu thân đang ở ngay trước mặt y, thật sự là do nàng ta sao? Tại sao nàng ta lại nhẫn tâm như vậy?
" Mẫu thân của ta, người đã không còn trẻ, người đã mệt rồi, người cũng không gây phiền phức cho chủ tử của ngươi. Vì sao lại hại người, vì sao hả?" Mộc Thanh quá kích động, y bắt đầu không kiểm soát được lời nói cùng hành động của mình.
" Thanh nhi, đệ đừng kích động, sức khỏe của đệ không tốt."
Y ngước mắt lên nhìn hắn:" A Phong, nàng ta hại chết mẫu thân, nàng hại chết mẫu thân của ta."
" Được, ta sẽ giúp nhạc mẫu đòi lại công bằng, đệ bình tĩnh lại đi." nói rồi hắn quay sang nhìn Tú Liễn, hỏi:" Còn một hình nhân nữa người đem giấu ở đâu?"
" Nô tỳ đã... đã đem đốt."
Hắn nhíu mày:" Đi tìm, cho dù chỉ đào được tro cũng tìm cho Trẫm."
" Cho dù không tìm thấy tro, ngươi cũng sẽ phải chịu hình phạt xử tam đao."
Tú Liễn lặng lẽ cười lần cuối, trong đầu nghĩ đến phụ mẫu:" Cha, mẹ, A Liễn sắp đến đoàn tụ cùng hai người rồi."
" Khoan đã." Vương Ngải Lị đột nhiên nói:" Không cần tìm nữa."
" Hoàng hậu, đến mức này nàng vẫn còn muốn bao che cho nàng ta?"
" Thần thϊếp không bao che cho nàng, thần thϊếp chỉ nói không cần tìm nữa. Hình nhân kia... đang ở chỗ thần thϊếp."
" Lị nhi, con đang nói gì vậy?"
" Nàng rốt cuộc cũng chịu thừa nhận."
Ngải Lị đối với lời kết tội của Sở Khải Phong chỉ cười nhếch mép một cái, rồi nàng đi xuống điện, quỳ xuống.
" Mẫu hậu, thần thϊếp có lỗi với người, thần thϊếp đã nói dối người rất nhiều. Nếu kiếp sau còn có thể được làm con dâu của người, thần thϊếp mong rằng sẽ không giống như kiếp này." nói rồi, nàng hướng Thái hậu dập đầu.
" Lị nhi."
" Bệ hạ, thần thϊếp nhận tội, chắc cũng đúng ý người. Thần thϊếp chính là người ra lệnh cho Tú Liễn mua chuộc Ngọc Châu, cũng chính là người ra tay sát hại nàng ta. Hình nhân kia là do thần thϊếp mang vào cung, mẫu thân của Quý quân là do thần thϊếp cố tình hại chết."
" Nàng cho đến phút cuối cũng không chịu hối cải."
" Hối cải? Còn kịp sao, thần thϊếp đã sai đến không thể dừng lại. Nếu có thể quay lại ban đầu, nhìn rõ tình cảm của người, thần thϊếp sẽ không ép buộc bản thân trở nên như vậy. "
" Nàng đang trách trẫm?"
" Thần thϊếp nào dám trách người, chỉ trách thần thϊếp chấp mê bất ngộ, muốn đoạt lấy thứ vĩnh viễn không thuộc về mình."
" Nương nương, nô tỳ đã nhận tội rồi, người tại sao không toại nguyện cho nô tỳ, người cần phải sống..."
" Tú Liễn, cảm ơn tấm chân thành ngươi đối với ta, trước giờ ta chưa thật sự quan tâm đến ngươi, ngày hôm nay xem như là ta trả nợ tội lỗi ta gây ra, ngươi cũng cần phải sống, sau này đừng giống như ta, hại người ngược lại hại mình."
" Nương nương..."
" Mẫu hậu." Sở Khải Phong nhìn Thái hậu, ý muốn người đưa ra quyết định.
" Lị nhi, ta cũng có lỗi với con."
" Thần thϊếp chưa bao giờ oán trách người, mẫu hậu."
Thái hậu đau lòng nhìn nàng, nếu không phải người vì muốn ép Sở Khải Phong lập hậu, Vương Ngải Lị có lẽ sẽ không đi đến hoàn cảnh này.
" Ban rượu độc."
Chỉ ba chữ nói ra, chính là án tử của Vương Ngải Lị, nàng không đau khổ, mỉm cười mãn nguyện, lần cuối dập đầu với Thái hậu.
" Tạ ơn Thái hậu khai ân."
Thái hậu nhắm mắt, không muốn nhìn cảnh nàng bị mang đi. Tú Liễn khóc nức, chạy theo nàng.
" Nương nương!!!..."
Chuyện của Vương Ngải Lị đã xong, nhưng Chu Ân vẫn còn bên dưới. Mưu sát Hoàng đế, tội này không thể tha.
" Chu thái sư."
Chu Á Liên nghe thấy hắn gói phụ thân, lập tức hoàn hồn:" Hoàng thượng, Thái hậu xin tha cho phụ thân tội chết, xin đừng gϊếŧ người, Á Liên cầu xin hai người, Á Liên chỉ còn lại phụ thân là người thân, Á Liên không muốn người chết. Á Liên sẽ thay người gánh tội."
" Liên nhi, con đừng làm khó Hoàng thượng, cha phạm trọng tội, cha..."
" Đều tại Liên nhi nên người mới làm vậy, Liên nhi sẽ không để người chết. Thái hậu, Liên nhi xin người..."
" Liên nhi, Chu Ân mưu sát Hoàng đế, tội khó trách khỏi tử án, ta... Quốc có quốc pháp, gia có gia quy."
Chu Á Liên không ngừng khóc, ôm lấy Chu Ân:" Cha, cha..."
Sở Khải Phong có điểm động lòng. Năm xưa là do phụ hoàng không đúng, Chu Á Liên ở bên người mười bảy năm chưa nhận tổ quy tông, tính ra thì hắn cũng nợ nàng.
" Chu thái sư, trẫm hiểu năm xưa người chịu nhiều đau khổ, Á Liên cũng chịu thiệt thòi, nhưng tội của khanh không thể không phạt."
" Thần không oán trách." Chu Ân đã cô đơn nhiều năm, có thể lần này người sẽ được cùng Trương Thanh Di đoàn tụ.
" Trẫm truyền cắt chức thái sư, đuổi về quê cũ, sau này không được tiến vào hoàng cung."
Chu Ân kinh động nhìn hắn, hắn không xử người tội chết?
" Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng thượng."
" Á Liên, muội là thân sinh muội muội của trẫm, trẫm sẽ ban chiếu sắc phong chức vị công chúa cho nàng."
" Không cần,không cần. Thần thϊếp không dám đòi hỏi nhiều, chỉ mong có thể cùng phụ thân về quê, phụng dưỡng người."
Thái hậu cũng mở lời khuyên nàng nhưng ý nàng đã quyết, vì thế Thái hậu sai theo mười cung nữ theo nàng hầu hạ, dù sao nàng cũng đang hoài thai.
- ---------------------- Ninh Thư cung -----------------
Vương Ngải Lị nhìn quanh gian phòng lần cuối, chỉ một chút nữa thôi, rượu độc rất nhanh được mang đến, nàng sẽ rất nhanh được giải thoát.
" Cạch ", tiếng mở cửa, một cung nữ bê rượu vào, đặt lên bàn.
" Nương nương, rượu..."
" Ngươi ra ngoài đi."
Cung nữ lui gót. Nàng ngồi xuống bàn, tay rót rượu vào chén, nâng lên.
" Nương nương, khoan đã." Trong giây phút nàng chuẩn bị uống cạn ly, một giọng nói quen thuộc đã ngăn nàng lại, Tú Liễn. Tú Liễn trên tay cũng có một bình rượu, nàng tiến vào, quỳ bên Ngải Lị.
" Xin cho nô tỳ tiễn người đoạn đường cuối."
Vương Ngải Lị nhìn ra trong mắt nàng đều là sự chân thành, nàng đỡ Tú Liễn ngồi lên ghế.
" Bây giờ thân phận của ta và ngươi không còn là chủ tử và nô tỳ. Tú Liễn, gọi một tiếng tỷ tỷ đi."
" Tỷ tỷ." Tú Liễn nghẹn ngào, giọng nói như bị nuốt vào trong.
" Ngoan lắm." Vương Ngải Lị đứng dậy, đi đến gương đồng, mở ngăn tủ lấy ra vòng ngọc, trâm cài, hoa tai rồi lại đưa cho nàng:" Trước giờ tỷ tỷ chưa bao giờ cho muội thứ gì quý giá, đây xem như là của hồi môn tỷ tặng cho muội, sau này nhất định phải gả cho một nam nhân tốt, hảo hảo sống hết quãng đời còn lại, có biết không?"
" Tỷ tỷ, tiểu Liễn không muốn rời xa người, hức... hức."
Ngải Lị không nói gì, nàng nâng ly rượu lên:" Hết ly rượu này, tỷ tỷ phải đi xa, muội không nên dùng vẻ mặt đó đưa tiễn tỷ."
Tú Liễn lau nước mắt, nàng rót rượu của mình, nâng ly, uống. Uống xong một lúc, Vương Ngải Lị hộc máu, nàng ngã xuống, Tú Liễn liền đỡ.
" Tỷ tỷ, Tú Liễn sẽ không để người cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền đâu."
" Tú... Liễn..."
Khoé miệng Tú Liễn tuôn máu, nàng mỉm cười hạnh phúc.
" Muội, rượu của muội..."
" Rượu không có độc..." là nàng tự cắn lưỡi.
"... ngu ngốc " Vương Ngải Lị nước mắt đầm đìa.
" Tú Liễn muốn theo hầu người ở kiếp sau, người không thể bỏ lại Tú Liễn."
Tư phòng lạnh lẽo, có hai bóng người lặng lẽ rời đi, có vẻ họ đã được giải thoát...