Chương 23

" Cẩn thận, nàng đi chậm một chút " Nhị Vương gia - Sở Tư Thành cẩn cẩn dực dực dìu Vương Phi của hắn, nàng hiện tại đang có tin vui.

" Tướng công, chàng thái quá rồi đó " Ý Nhược ngán ngẩm nhìn phu quân. Gần đây Sở Tư Thành đối nàng nâng như nâng trứng mỏng. Nàng cảm thấy không thoải mái, nàng dẫu sao cũng là một nhi nữ của Tướng võ, luyện võ từ nhỏ đã quen, bây giờ lại phải đi một bước có người đỡ, ăn một miếng có người uy, hảo khó chịu.

Cung nữ phía sau cười bất đắc dĩ nhìn hai người, bỗng nhiên nàng thốt lên:" A, thật bất cẩn, nô tỳ đã quên lễ vật Ngự sử đại nhân "

Ý Nhược:"=-=, Ngọc Cẩm, trong ngày hôm nay em đã quên lần thứ mấy rồi "

" Vương phi khai ân, nô tỳ lập tức trở lại tìm " Ngọc Cẩm khẩn trương cúi đầu nhận tội rồi chạy đi.

" Người đâu, có thích khách!!!"

Sở Tư Thành và Ý Nhược đều nghe thấy tiếng la, hắn nhìn nàng, Ý Nhược gật đầu:" Chàng đi mau, nếu thϊếp nghe không lầm thì tiếng hét phát ra từ Mai An cung." hai người đứng cách Mai An không quá xa, tiếng la nghe rất lớn và gần.

" Được, ta đến xem tình hình, nàng phải cẩn thận, hãy đến chỗ mẫu hậu cùng hoàng huynh, ta sẽ sớm quay lại. "

" Thϊếp biết, chàng mau đi."

Sở Tư Thành nhanh chóng theo tiếng hét đi tới.

Khi cung nữ trở lại chỉ còn Ý Nhược đang đứng nhìn:" Vương phi, người sao lại đứng một mình, Vương gia đã đi nơi nào?"

Nàng không để ý, chỉ nói:"Chúng ta trước hãy đến chỗ Hoàng thượng, Vương gia sẽ đến sau."

Ngọc Cẩm khó hiểu nhìn nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau.

Sở Khải Phong rời cung đi chưa qua xa, hắn nghe thấy tiếng động, liền dừng lại, quay đầu, nghi hoặc:" Vừa rồi là ai?"

" Nô tài không rõ, chỉ thấy hình như có bóng người lướt qua rất nhanh "

Hắn đứng lại đắn đo nhìn về phía Mai An cung một lúc, bỗng nhiên có một thị vệ chạy đến:" Khởi bẩm hoàng thượng"

" Mau nói."

"... Hạ thần tắc trách. Mai An cung xuất hiện thích khách. Mộc quý quân... Mộc quý quân đã biến mất."

" Cái gì?" Sở Khải Phong hoảng hốt, lập tức chạy về phía Mai An.

Trong sân đã có Sở Tư Thành.

" Hoàng huynh, huynh đã đến."

" A Thành, đệ sao lại ở đây?".

" Thần đệ cùng Ý Nhược muốn đến thỉnh an mẫu hậu. Khi đi ngang nơi này đã vô tình nghe được tiếng kêu cứu. Chỉ tiếc thần đệ đến chậm một bước, Quý quân đã biến mất."

Sở Khải Phong tức giận nhìn về phía cửa tư phòng mở rộng, bên trong trống không, chỉ có nến vẫn cháy.

" Hoàng thượng trách tội, hạ thần quá vô ý."

Hắn nhíu mày. Đột nhiên trên mái nhà có tiếng động. Sở Tư Thành thi triển khí công bay lên. Y phát hiện mái nhà có vài viên ngôi sộc sệch, một viên đã bị gỡ ra. Tư Thành nhìn về phía trước, vượt qua bức tường có một cánh rừng, nơi đó không quá rộng. Y nói vọng xuống:" Hoàng huynh, điều thị vệ theo đệ, đệ đoán có lẽ thích khách đã mang Quý quân xuất cung."

" Được."

Trong rừng.

Mộc Thanh cật lực giãy dụa, Tần Hoằng ghìm lấy tay y:" Nằm im đi, để bổn vương vui sướиɠ, bổn vương sẽ phóng thích ngươi."

Tần Hoằng vứt bỏ mảnh vải trong miệng y, ép y cùng mình giao triền. Mộc Thanh mở miệng cắn vào môi hắn. Tần Hoằng tức giận lau vết máu trên môi, mạnh tay tát y, khiến mặt y lệch sang một bên.

Mộc Thanh bị choáng, mắt mơ hồ nhìn xa xăm, bất lực lần thứ hai chịu đựng sự dày xé thể xác. Y nhỏ lệ:" A Phong, A Phong, hức..."

Tần Hoằng nghe thấy y gọi tên nam nhân kia. Y đang nằm dưới thân hắn mà lại gọi tên kẻ khác. Hắn dừng lại, rồi bỗng nhiên gầm một tiếng, rời khỏi cơ thể y.

Mộc Thanh thất thần nhìn hắn không có động tĩnh. Y hoàn hồn nhanh chóng kéo lại y phục, lật đật muốn đứng lên bỏ thì nghe tiếng nói:" Ngươi đối với Sở Khải Phong chung tình đến vậy sao. Vì cái gì? Thứ hắn cho ngươi được thì ta cũng có thể cho ngươi. "

Mộc Thanh im lặng, y nghĩ hắn đang nói sảng, nhưng lúc sau y mới đáp:" Vì ta yêu huynh ấy."

" Yêu? Hứ, cái gì gọi là yêu, bổn vương biết các ngươi chỉ vì vinh hoa phú quý, sẵn sàng nằm dưới thân đế vương mà rêи ɾỉ."

" Không phải " Y kích động phản bác:" Ta đối với huynh ấy là chân ái." chần chừ đôi chút, y nói thêm:" Giống như Dương Tú Nguyệt hoàng hậu đối với người."

Tần Hoằng nghe đến ba từ Dương Tú Nguyệt thì thoáng sửng sốt, rồi bật cười giễu cợt:" Ngươi thì biết gì về nàng. Ngươi căn bản không phải nàng, sao có thể nắm rõ tâm tư nàng đối với ta."

" Ta không hiểu rõ, nhưng người chắc chắn hiểu."

Hắn im lặng.

" Nếu người không chịu nhìn nhận, tùy người. Người nên một lần hỏi qua cung nữ thân cận bên cạnh nàng. Tần hậu vì người sinh hạ long chủng, cai quản hậu cung, quan tâm người biết chừng nào. Nhưng có lẽ người không để ý người. Người có hậu cung hàng trăm mỹ nữ, nếu người có được ta, liệu ta sẽ được sủng ái qua bao lâu? Ta thật sự thán phục Dương Tú Nguyệt hoàng hậu. Chỉ có một hai đêm A Phong không ở cạnh ta đã thấy vô cùng cô đơn, làm sao mà nàng có thể trải qua nhiều ngày phòng không gối chiếc. Cảm giác phải chia sẻ nam nhân mình yêu cho ngoại nhân thật không dễ chịu."

" Nàng ấy đã lựa chọn trở thành nữ nhân của ta, là do nàng ấy tự quyết. Nàng ấy biết ta là Vương, ta sẽ không chỉ có nàng ấy."

" Bởi vì nàng thương người, nếu không phải nàng, hậu cung của người sẽ không yên ổn đến vậy."

"..."

" Và lí do ta chọn ở bên A Phong, vì huynh ấy có thể vì ta, tâm huynh ấy chỉ có ta."

Mộc Thanh đứng dậy, y không muốn tiếp tục đáp chuyện với Tần Hoằng, hắn thực cố chấp. Y lật đật bước đi, chân y bị thương, do hắn vừa rồi quá mạnh bạo.

Tần Hoằng đỡ lấy y, lại bị y hất ra:" Đứng náo. Hiện tại ta đưa ngươi trở về cung, ở đây rất tối, chân của có vẻ bị thương rồi."

Mộc Thanh nghi hoặc nhìn hắn. Tần Hoằng không để ý ánh mắt đó:"Mau đi thôi, nếu không đến sáng cũng không ra khỏi rừng."

Y miễn cưỡng bám vào tay hắn đi. Tần Hoằng dìu y, đi được đoạn, hắn đột nhiên đứng lại.

" Có chuyện gì vậy?"

" Suỵt " hắn ra hiệu y im lặng. Hắn nhận ra có tiếng động, hình như có người đang tới.

Tần Hoằng kéo y ra phía sau, phòng bị. Khi phát hiện đối phương đến gần, hắn nói lớn:" Là ai?"

Sau đó Sở Khải Phong lộ diện, hắn cùng đám thị vêh và Sở Tư Thành đi tìm Mộc Thanh. Nơi bọn họ giao nhau có ánh trăng chiếu xuống. Sở Khải Phong vừa nhìn thấy Mộc Thanh đã kích động, ngay lập tức kéo y từ phía sau Tần Hoằng ra, ôm vào ngực.

" Thanh nhi."

" A " Mộc Thanh hơi bất ngờ:" A Phong."

Hắn buông y ra, nhìn Tần Hoằng:" Sao đệ lại ở đây, còn Tần vương?"

" Ta... "

" Ta bị một hắc y nhân bắt đi, cũng may có Tần vương ra tay tương trợ. Tần Vương, đa tạ người " Mộc Thanh không muốn gây thêm phiền phức, y liền nói dối. Dù sao y cũng không chịu ủy khuất quá lớn, nếu để lộ ra chuyện khi nãy, sợ là sẽ có sóng gió.

Tần Hoằng sửng sốt nhìn y, rồi nói:" Không có gì, điều nên làm."

Sở Khải Phong xoa mặt y:" Mặt của đệ sao vậy?"

" Nơi này..." y sờ lên chỗ đau bên môi, là do Tần Hoằng đánh:" Chỉ là vết thương nhỏ, huynh đừng lo."

" Được rồi, mau hồi cung. Ta giúp đệ thượng dược."

" Ưm "

" Đợi đã, chân y bị thương " Tần Hoằng nói.

Sở Khải Phong nhìn dáng đứng của Mộc Thanh, không do dự bế y lên, quay lưng bước nhanh.

Bên trong tư phòng.

Mộc Thanh ngồi giường để Sở Khải Phong thượng dược lên chân y.

Mộc Thanh vô cùng hạnh phúc, nhìn hắn. Hắn là một đế vương, lại nguyện vì y cúi mình, chạm vào chân y.

Sở Khải Phong quét một ít dược, thoa lên vết bầm bên môi y. Mộc Thanh thâm tình nắm tay hắn, áp lên má:" A Phong "

" Hửm?"

" Nếu như... nếu như ta bị nam nhân khác chạm qua, huynh có ghê tởm ta không?"

Sở Khải Phong bất động trước câu hỏi của y. Cả hai duy trì im lặng trong chốc lại. Rồi hắn kéo y lại hôn môi, nói:" Nếu như có nam nhân dám để lại dấu vết trên người đệ, ta sẽ ban cho hắn án tử, sau đó ta tự mình thay thế những dấu vết ấy thành của ta. Đệ là của ta."

Nam nhân này thật độc chiếm, có điều thật ngọt ngào ấm áp. Mộc Thanh áp mặt vào người hắn, cười.

Ngày hôm sau, Tần vương rời khỏi thành rất sớm. Hắn về đến hoàng cung đã là chuyện của một ngày sau. Dương Tú Nguyệt ở hậu cung mong ngóng.

" Nương nương, hoàng thượng có lẽ rất muộn mới trở lại, người hãy nghỉ trước."

" Không cần. Bệ hạ đi đường xa mệt, ta muốn đợi người về."

Trúc Lan đau lòng nhìn nàng. Tần vương trở về không chừng sẽ cùng tân nhân vui vẻ đến Dưỡng Tâm điện, nàng đợi được nghĩa gì.

" Nương nương, Hoàng thượng đã trở lại, người đang đợi Nương nương " một cung nữ từ ngoài chạy vào nói.

Dương Tú Nguyệt lập tức đứng lên đi ra ngoài. Tần Hoằng ở chính điện đang đợi nàng.

" Ái hậu, chúng ta trước hãy vào phòng " hắn lãnh đạm nói.

" Vâng " nàng theo hắn đến tư phòng. Khi nàng đóng cửa phòng thì nghe tiếng gọi:" Nguyệt nhi "

Dương Tú Nguyệt bất ngờ, nàng quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm hắn gọi nàng như vậy. Mất vài khắc để nàng đáp lại:" Thần thϊếp ở đây."

" Nàng lại đây với ta " Tần Hoằng đột nhiên trở nên khác lạ, khiến nàng thích ứng không kịp. Nàng chầm chậm lại gần hắn. Tần Hoằng kéo nàng vào lòng, ôm lấy.

" A... Bệ hạ "

Tần Hoằng có thời gian ngắm kĩ nữ nhân trong ngực. Nàng là nữ nhân theo hắn từ những ngày đầu, cũng là nữ nhân si tâm với hắn nhất.

" Ta để nàng ủy khuất nhiều rồi, xin lỗi "

Dương Tú Nguyệt xúc động đến rơi lệ. Nàng không hiểu hắn vì cái gì đột nhiên thay đổi, nhưng sự ôn nhu này nàng muốn nhận.

" Bệ hạ, thần thϊếp không dám trách người "

" Đừng khóc, sau này ta sẽ yêu thương nàng hơn " hắn lau đi giọt lệ bên khóe mắt nàng, ôn nhu hôn trán.

Tú Nguyệt ôm lấy cổ hắn, thỏa mãn cười. Cuối cùng nàng cũng đợi được ngày này.

~~~~~~~~~~~~

Sau sự việc ngày đó, Mộc Thanh đã không còn cảm thấy e ngại. Y bắt đầu học được chiêu làm nũng. Mỗi ngày đều ở bên Sở Khải Phong khiến hắn thích mãi không thôi.

Thời gian trôi thật nhanh, thoáng qua đã hết mùa tuyết rơi.

Mộc Thanh đứng ngắm những giọt nắng đầu tiên báo hiệu mùa xuân. Y nhìn đến hắn đứng bên cạnh, nói:" A Phong, ta hỏi huynh một câu được không?"

" Có chuyện gì sao?"

" Ta liệu có thể xuất cung không?"

" Đệ muốn đi đâu?"

" Mẫu thân muốn trở về Mộc gia thôn trang, người muốn đến mộ phần của phụ thân dọn cỏ, hằng năm ta đều cùng người đến đó. "

" Vậy sao?" Sở Khải Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói:" Được, đến khi đó ta sẽ đi cùng đệ?"

" Hửm? Huynh đi "

" Phải, dù sao thì ta cũng đã thành thân với nhi tử của người, người là nhạc phụ đại nhân của ta."

Mộc Thanh có điểm đỏ mặt, y cười bẽn lẽn. Sở Khải Phong nhịn không nổi hôn cái "chốc" lên má y.

" Rất mịn, thật không uổng công ta dưỡng đệ cẩn thận " hắn xoa má y, cảm thán nói.

Mộc Thanh liếc nhẹ hắn một cái, hắn "ha ha " cười.

Tiêu thị đứng sau cột mỉm cười hiền hậu, nhi tử của bà gặp được Sở vương thật là phúc hạnh. Bà có thể an tâm nói với phu quân, hiện tại bà sống rất tốt.