"Nương, con về rồi!"
"Về rồi à?" Tiêu thị nhìn lên, thấy nhi tử ôm một tiểu nai, phía sau còn có một chú hắc mã đi theo, trên lưng nó là một nam tử đang hôn mê bất tỉnh. Bà đến bên cạnh cầm giỏ thuốc cho y, nhìn nam tử phía sau:
"Thanh nhi, đây là…"
"Hắn bị thương, con đang hái thảo dược thì gặp được nên liền đưa về. Vết thương cũng
không sâu lắm nhưng máu chảy ra lại màu đen, e là hắn bị trúng độc. Nương, người có thể giúp con chuẩn bị một ít nước nóng, hộp đựng kim châm được không, con đưa hắn vào phòng trước đã"
"Được"
Mộc Thanh vất vả một lắm mới kéo lê được thân xác to lớn của Sở Khải Phong vào đến giường lớn. Y giúp hắn cởi bỏ giày, thoát áo. Mộc Thanh nhìn vết rách trên vai áo, còn vướng một ít bột trắng, y đưa lên mũi ngửi. Xạ lư hương? Sao lại có trong y phục?
"Thanh Nhi, nước có rồi". Tiêu thị bê châu nước nhỏ vào, đặt mảnh vải chứa kim châm bên cạnh y.
"Nương, người ra ngoài đi, phiền người lấy giúp con y phục cho hắn".
"Được, nương đi".
Tiêu thị ra ngoài đóng cửa lại. Mộc Thanh cầm khăn nhúng vào nước, lau vết máu xung quanh miệng vết thương. Y lấy một cây kim, tại tay hắn đâm vào gần miệng vết thương, Sở Khải Phong cảm nhận được đau đớn, trán nhăn lại, xuất hiện nhiều tầng mồ hôi mỏng. Mộc Thanh nhìn y, điềm tĩnh tiếp tục châm cứu, đợi đến lúc châm cứu xong, mặt hắn đã trắng bệch, liên tục run rẩy. Y đưa miệng lại gần vết thương, hút máu độc vừa ép được ra cho đến khi màu máu chuyển lại bình thường mới dừng lại. Y lau mồ hôi cho hắn, đi ra ngoài cửa, tìm Tiêu thị
"Nương, người đưa con y phục đi "
" Đây". Bà nhìn vào trong phòng, lo lắng hỏi " Thanh nhi, hắn không sao chứ?"
" Người yên tâm, con đã ép chất độc ra,hiện tại hắn chỉ cần nghỉ ngơi, con sẽ kê vài thang thuốc cho hắn "
Y trở lại trong phòng, đỡ Sở Khải Phong ngồi dậy, mặc áo cho hắn. Khi nãy quá chú tâm châm cứu nên không để ý đến l*иg ngực rắn chắc của hắn. Nơi đó nở nang như người tập gym. Mộc Thanh đỏ mặt quay sang nơi khác, tay mò mò kéo áo vào, đυ.ng đến da thịt, bàn tay y cứ như bị điện giật. Mặc áo xong, y đắn đo nhìn xuống phía dưới, có nên giúp hắn cởi bỏ nốt không? Tuy là bên dưới không bị thương nhưng trong y phục có Xạ Lư Hương để lâu không tốt. Dù sao cũng là đồng dạng nam nhân, y vì hắn thôi, không được coi là chiếm tiện nghi đâu ha? Nói như vậy nhưng Mộc Thanh vẫn ngượng chín mặt. Tiêu thị thấy nhi tử đi ra, mặt đỏ bừng bừng, nên lôi y lại
" Thanh nhi sao vậy "
" Con... con không sao "
" Mặt đỏ như vậy, có phải lúc nãy thay y phục cho người ta, có phải là... " giọng má Tiêu đầy mùi nguy hiểm, nhìn nhi tử hai má hồng như trái cà chua "
" Con không có. Cái kia, con đi sắc thuốc"
Mộc Thanh đi hai bước liền vấp ngã, bước vài bước liền vướng vào y phục. Tiêu thị nhìn y buồn cười, đáy mắt hiện lên tia hạnh phúc. Nhi tử biết rung động rồi, y nhanh chóng sẽ tìm được nơi nương tựa, như vậy bà liền an tâm.
Sở Khải Phong dần thanh tỉnh, hắn nhìn xung quanh, tâm trí cố nhớ lại. Hắn cùng Chu thái sư, Hạ tướng quân và thị vệ đi săn theo lệ hai năm một lần, giữa đường bị đám hắc y nhân vây chặn, Sở Khải Phong tay cung đỡ kiếm, bất cẩn bị đánh úp, bên vai trúng một nhát kiếm. Hắn sau đó cảm thấy trước mặt một mảng mờ mịt, rồi gục trên lưng Hắc Vệ. Tỉnh lại liền thấy bản thân ở trong căn phòng xa lạ. Hắn ngồi dậy, đυ.ng phải vết thương bên vai liền nhăn mặt. Mộc Thanh từ bên ngoài tiến vào, thấy hắn đã tỉnh, đặt bát dược xuống, nhìn hắn
" Người đừng động, sẽ đυ.ng đến vết thương "
Sở Khải Phong nhìn nhân nhi trước mặt, hướng y hỏi
" ngươi là ai"
" Ta là người đã mang người về đây "
" Ngươi cứu ta?"
" Không hẳn, là nhờ Hắc mã của ngươi, nếu không có nó sợ là ta cũng không phát hiện ra ngươi " Mộc Thanh bê chén dược lên " Lại uống dược đi "
" Đa tạ "
"Ta hỏi ngươi, trên y phục của ngươi vì sao lại có bột Xạ Lư Hương, gia đình ngươi thích thêm thứ đó vào tơ khi dệt sao "
" Xạ Lư Hương?"
" Phải, khi thay y phục cho ngươi ta thấy có bột Xạ Lư Hương trên miệng vết rách. Tuy là Xạ lư hương có thể kéo dài tuổi thọ của tơ lụa, nhưng gặp vết thương hở liền trở thành chất độc "
" Ý ngươi nói ta hôn mê là do Xạ lư hương, ngươi khẳng định không có chất độc nào khác?"
" Không có, khi nãy giúp ngươi ép chất độc ra ta đã xem qua rồi "
Thấy hắn đã uống xong dược, y đứng dậy cầm chén, đi ra ngoài: " Ta không làm phiền ngươi nữa, hiện tại hãy nghỉ ngơi đi "
Đợi Mộc Thanh ra ngoài, Sở Khải Phong liền suy nghĩ. Ai lại lớn mật như vậy, cả gan dám bỏ độc vào y phục của hắn. Lẽ nào có người muốn tạo phản? Việc này hệ trọng, đợi đến khi hồi triều nhất định phải tìm Hữu thừa tướng bàn bạc.
Lần thứ hai mở mắt trời đã ngả chiều, Sở Khải Phong ngồi dậy, bước xuống giường vận động nhẹ cơ thể. Hắn đã lâu không nằm dài thời gian như vậy, gân cốt có chút mỏi, muốn ra ngoài đi lại. Hắn ra khỏi phòng, nhìn quanh tìm kiếm gì đó, thấy y đang đứng cạnh gốc cây, lưng đeo giỏ, hình như định xuất ngoại, hắn bước đến gần y. Nghe thấy tiếng bước chân Mộc Thanh ngoảnh đầu lại, thấy hắn đang đi đến
" Không muốn nghỉ ngơi nữa sao "
"Đã khỏe hơn rồi. Ngươi định ra ngoài à?"
"Nương nói hoa quả trong nhà sắp hết rồi nên ta ra ngoài hái thêm "
"Ta cũng muốn đi, nằm hoài trên giường như vậy cũng rất chán"
" Vậy..." Mộc Thanh cắn môi do dự " Được, nhưng ngươi chỉ được đứng nhìn, không cho phép vận động mạnh "
" Được, nghe lời ngươi "
Mộc Thanh cùng Sở Khải Phong ra ngoài, ánh mắt của người trên đường đều dán vào người hắn. Thím Vương nhìn y cười, nhiệt tình hỏi han
" A Thanh ra ngoài tìm thảo dược sao "
" Không có. Nương con nói hoa quả trong nhà không còn nên con muốn đi hái thêm "
" Nam tử bên cạnh con thực anh tuấn nha. Con có phải vì hắn mà từ chối nhi tử của ta không "
" Không phải, chúng con chỉ mới gặp nhau ít lâu, không có chuyện đó đâu "
Mộc Thanh đỏ mặt, vội xua tay phủ nhận. Y lôi tay Sở Khải Phong đi nhanh, tránh khỏi tiếng cười khả ố của Thím Vương. Đến bên rừng, y dừng lại, nói với hắn
" Ngươi đứng ở đây, ta đi một lát sẽ trở ra "
" Được "
Mộc Thanh lựa những quả chín mọng hái bỏ vào giỏ. Cầm lấy quả to nhất cắn một miếng. Ưm, thật ngọt, tuy đã qua mùa táo nhưng cây trong rừng này chưa bao giờ cho ra trái nhạt. Đi thêm quãng ngắn, y bắt gặp nai nhỏ vừa được chính mình thả vào rừng hồi trưa. Nó mở to mắt vô tội nhìn y không rời, lẽ nào muốn y nuôi nó, sợ là nương sẽ không cho phép. Nắng đầu thu vẫn còn gắt, hái trái một lúc khiến y đổ mồ hôi, y phục có chút ướt áp. Y nhìn lại phía sau, từ chỗ này rừng cây che lấp, Sở Khải Phong chắc sẽ không thấy đâu. Cởi bỏ lam y, Mộc Thanh cảm nhận dòng nước mát lạnh vờn làn da, thở ra khoan khoái.
Sở Khải Phong chờ mãi chưa thấy Mộc Thanh trở ra liền lo lắng, có phải y gặp thú dữ rồi không? Hắn lần theo con đường lúc nãy Mộc Thanh đi, nghe có tiếng suối róc rách, hắn hướng nơi đó đi tới, nghĩ rằng có thể y đến đó rửa mặt. Đến nơi hắn ngay lập tức được chứng kiến cảnh " Tiên tắm bên suối ". Tấm lưng y trắng nõn, tóc đen tuyền vén sang một bên để lộ bả vai thon gầy tinh tế. Hắn cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, không ngừng nuốt nước miếng. Mặc dù đăng cơ đã bảy năm nhưng Khải Phong không tham luyến nữ sắc nên hậu cung chỉ có ba phi tử, thị tẩm ít ỏi, hài tử chưa có lấy một. Hắn say đắm nhìn Mộc Thanh vớt nước lên làn da non mịn, đến khi y đứng lên thì máu mũi của Khải Phong tức thì tuôn ra. Song đồn ( đôi mông) căng, tròn lẳng trắng mịn, đôi chân thon thả thẳng tắp, hai mắt hắn muốn rơi ra luôn rồi. Thấy y như muốn tiến về phía mình, hắn chột dạ, vội vàng chạy về chỗ tảng đá bên ngoài rừng. Kì thực từ lúc nãy Mộc Thanh đã cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, giờ đứng lên lại nghe có tiếng động, nhưng xung quanh lại không có ai. Nai nhỏ từ trong bụi cây gần đó đi ra, cọ vào chân y kêu một tiếng. Mộc Thanh nhìn nó, trách móc trêu đùa
" Mi tiểu háo sắc này, cư nhiên dám nhìn lén ta tắm "
Nai nhỏ trong lòng kêu gào, nó không có a~, là tên đại háo sắc nào đó thì có. Đúng là có tiếng mà không có miếng mà.
Sở Khải Phong chạy ra khỏi nơi đó liền dựa vào tảng đá thở dốc, vết thương ở tay hình như bị hở miệng, có chút sót. Hắn lại không để ý, chỉ thầm nghĩ
" Người này, hắn nhất định phải đem về cung".
#mọi người cho Nấm xin vài sao và bình luận để Nấm có động lực viết tiếp truyện nha 😄😄
Bonus: Xạ Lư Hương là tự chế:v
Các chương sau Nấm sẽ chú tâm hơn về vấn đề y học