Trần Bình nhận lấy áo khoác, trải ra, treo lên giá phơi đồ đặt cạnh ống sưởi, sau đó hơ đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh gần lò sưởi một lúc, rồi mới cởϊ áσ khoác ra, đến bên giường xem xét Tạ Lâm.
Tạ Lâm nằm thẳng người trên giường, đầu quấn đầy băng gạc, ngoài tiếng thở khe khẽ phát ra từ chiếc mũi cao, Trần Bình gần như tưởng rằng phó tiểu đoàn trưởng Tạ đã chết.
Lúc này, có lẽ do nhiệt độ trong phòng quá cao, trên gương mặt lộ ra ngoài lớp băng gạc của Tạ Lâm lấm tấm mồ hôi, có lẽ do tiếng Chính ủy Lý nói chuyện với mấy người lính trẻ hơi lớn, nên mí mắt của Tạ Lâm khẽ động đậy, như sắp tỉnh giấc.
Trần Bình vội vàng đưa ngón tay lên môi, ra hiệu "suỵt", nhìn thấy Trần Bình chăm chú như vậy, Chính ủy Lý mỉm cười gật đầu, mọi người trong phòng đều tự giác nói nhỏ lại.
Sau khi trò chuyện với mọi người trong phòng một lúc, Chính ủy Lý kéo Trần Bình ra ngoài, dặn dò kỹ lưỡng.
Lý do ông đến đây, một là vì lo lắng cho sức khỏe của Tạ Lâm, sợ rằng anh bị thương ở đầu, để lại di chứng. Hai là vì tiểu đoàn vốn định cử người đến thăm hỏi Tạ Lâm, trước đây ông từng được ông nội Tạ Lâm giúp đỡ, nên đã chủ động xin đi, cũng để xem anh có yêu cầu gì không.
Nhìn thấy Tạ Lâm được Trần Bình tận tình chăm sóc, Chính ủy Lý cũng yên tâm phần nào.
Ông lấy từ trong túi áo ra một phong bì đã được gấp lại, đưa cho Trần Bình.
"Trong này là đơn xin kết hôn của phó tiểu đoàn trưởng Tạ, cấp trên đã phê duyệt rồi, còn có tiền trợ cấp của tổ chức dành cho phó tiểu đoàn trưởng Tạ, trong đó cũng có chút tấm lòng của các đồng chí khác, phó tiểu đoàn trưởng Tạ đang bị thương, hãy để cậu ấy yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng chuyện khác."
Trần Bình ngạc nhiên: "Chính ủy, phó tiểu đoàn trưởng sắp kết hôn ạ?"
"Sao, cậu ấy chưa nói với các cậu sao? Phó tiểu đoàn trưởng của các cậu sắp 27 tuổi rồi, nếu không kết hôn thì thành "quả bom nổ chậm" mất."
Trần Bình gãi đầu: "Phó tiểu đoàn trưởng rất quan tâm đến chúng tôi, nhưng chưa bao giờ nói chuyện gia đình."
Chính ủy Lý cười đầy ẩn ý: "Vậy nên cậu phải chăm sóc cậu ấy cho tốt, để cậu ấy mau chóng hồi phục, khỏe mạnh để còn kết hôn."
Trần Bình đỏ mặt, dù sao cậu ta cũng mới 17 tuổi, ở trong quân đội cũng nghe không ít chuyện "người lớn", tất nhiên là hiểu ý trêu chọc của Chính ủy Lý. Cậu ta cầm lấy phong bì dày cộm trên tay: "Chính ủy, hay là đợi phó tiểu đoàn trưởng tỉnh dậy rồi đưa cho cậu ấy ạ."
Chính ủy Lý nhìn Trần Bình, vỗ vỗ vai cậu ta: "Thôi, tôi cũng chỉ tranh thủ thời gian ghé qua đây thôi, cậu làm việc cẩn thận, giao phó tiểu đoàn trưởng Tạ cho cậu chăm sóc, tôi yên tâm."
Trần Bình gãi đầu, có chút ngại ngùng.
Chính ủy Lý thu lại nụ cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Tôi điều cậu đến đây là để chăm sóc phó tiểu đoàn trưởng Tạ, chứ không phải để cậu đứng gác, nếu như phó tiểu đoàn trưởng Tạ không hồi phục tốt, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy."
Trần Bình vội vàng đứng nghiêm, chào: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Chính ủy Lý mỉm cười chào tạm biệt.
Mấy người lính trẻ trong phòng nhìn thấy vậy, vội vàng mặc áo khoác, chạy ra khỏi phòng, cùng tiễn Chính ủy Lý ra cổng.
Trong phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh, Tạ Lâm nằm trên giường, giấc ngủ càng lúc càng chập chờn, anh liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, những mảnh ký ức như bông tuyết không ngừng xoay quanh anh, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, còn anh thì đang rơi xuống vực thẳm.
"Phó tiểu đoàn trưởng Tạ, phó tiểu đoàn trưởng Tạ, anh sao vậy, mơ thấy ác mộng à?"
"Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem bệnh nhân."