"Có phải đội trưởng họ về rồi không?"
"Bắt được người chưa?"
"Có bắt được đôi gian phu da^ʍ phụ kia không?"
"Hình như có cái gì chạy qua kìa."
"Chắc là con gì đó thôi."
Lục Nhân Nhân đạp xe như bay, bỏ lại sau lưng những lời bàn tán của người dân trong thôn.
Cô cứ thế mà đạp xe, cho đến khi lên đến đỉnh một con dốc cao, con đường bỗng trở nên bằng phẳng, Lục Nhân Nhân biết, đã đến lúc dừng lại rồi.
Ở thời đại này, mà có một con đường bằng phẳng như vậy, chắc chắn là cách thị trấn không xa, đi trên đường lớn dễ gặp người, không thể tiếp tục đạp xe được nữa.
Thời đại này, nhà nào có xe đạp là giàu lắm rồi, muốn đi đâu thì chủ yếu là đi bộ, nhà nào có xe bò thì coi như là khá giả, chính vì vậy, nhiều người phải đi bộ cả đêm để đi chợ phiên.
Lục Nhân Nhân nhìn trái, nhìn phải, thấy không có ai, cô mới cất xe vào không gian, sau đó chui vào một bụi cây ven đường, tìm một cái cây to, ba chân bốn cẳng trèo lên ngọn cây, quan sát một lúc, thấy không có động tĩnh gì, cô mới lắc mình vào không gian.
Không cần phải nói, chiếc xe đạp địa hình đắt tiền của cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Được Lục Nhân Nhân chọn làm "phương tiện di chuyển" cũng là phúc phần của nó đấy.
Lục Nhân Nhân tiện tay ném chiếc xe đạp sang một bên, sau đó bắt đầu kiểm tra những chiếc ba lô mà cô nhặt được trên bãi biển, kết quả là cô thu hoạch được một đống quần áo nam bốc mùi hôi thối.
Lục Nhân Nhân bịt mũi, đưa chân đá đống quần áo của Lưu Đại Khôi sang một bên.
Trong ba lô của Cát Tứ Nữ cũng toàn là quần áo, thêm hai đôi giày vải rách nát và một bọc màu đen sì, nhìn kỹ thì có vẻ như là lương khô.
Còn có một chiếc túi nhỏ, bên trong là mấy bộ quần áo trẻ em và hai đôi giày thêu hình đầu hổ, một đôi lớn, một đôi nhỏ, nhớ đến lời Cát Tứ Nữ nói về Đại Trụ và Nhị Ny, chắc chắn đây là đồ của hai đứa con của ả ta, muốn mang theo để làm kỷ niệm đây mà.
Lục Nhân Nhân thở dài, không muốn bình luận gì thêm.
Hai người này đã lên kế hoạch vượt biên từ trước, Lưu Đại Khôi có kinh nghiệm nên chắc chắn đã dặn dò kỹ lưỡng nên mang theo thứ gì, không nên mang theo thứ gì. Đồ đạc của hai người này vứt bỏ cũng không nhiều, đối với Lục Nhân Nhân mà nói thì chẳng có tác dụng gì, không có xu nào, toàn là quần áo rách nát.
Lục Nhân Nhân gom đồ của hai người này sang một bên, sau đó bắt đầu lục soát đồ đạc của Lục Anh Anh.
Đa số cũng là quần áo, nhưng cô gái này xuất thân từ gia đình giàu có, lại sạch sẽ, ít ra thì quần áo của cô ấy cũng không có nhiều miếng vá, cũng không có mùi gì kỳ lạ.
Lục Nhân Nhân không chút do dự chọn ra mấy bộ trông mới nhất thay vào, áo xanh dương, quần xám, trông như mới được may, không có lấy một miếng vá nào.
Vừa mặc vào, cô đã thấy tay áo, ống quần đều ngắn cũn, phần ngực thì hơi chật.
Thôi kệ, không thể kỳ vọng quá nhiều vào chiều cao của người dân cách đây mấy chục năm, Lục Nhân Nhân thở dài, đành phải chọn mấy bộ quần áo rộng thùng thình khác mặc vào, chỉ là hơi nhiều miếng vá một chút.
Lục lọi một hồi, cô tìm được một đôi giày vải vừa chân để thay, không phải cô không muốn đi giày da, mà là cỡ giày của Lục Anh Anh nhỏ hơn cô một chút, đi giày da sẽ bị chật chân.
Xong xuôi, Lục Nhân Nhân gom những bộ quần áo không dùng đến sang một bên, sau đó mới lấy ra một chiếc túi nhỏ được giấu ở dưới đáy ba lô.
Bên trong là một phong bì da bò và một vật hình chữ nhật được bọc trong vải đỏ, bên ngoài còn được quấn chặt bằng một sợi chỉ đỏ.