Chương 84

Ở bên này, Trạch Thế Vũ cũng đã giật mình tỉnh giấc, nhìn sang gối bên cạnh đã không thấy Tô Mạn Ninh ở đâu cả…

Trạch Thế Vũ cứ nghĩ là cô đang ở bên phòng vẽ tranh, liền đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân…

Sau đó sẽ qua bên đó tìm Tô Mạn Ninh, muốn dẫn cô đi đâu ăn thật nhiều món ngon để quên hết buồn phiền…

Nhưng khi qua đến phòng tranh lại không thấy cô ở đâu cả, nghĩ đến có thể cô đã xuống nhà, thế là anh lập tức đi xuống dưới nhà…

Vừa xuống đến phòng khách, Trạch Thế Vũ đã không khỏi kinh ngạc, bên dưới rất nhiều túi lớn, túi nhỏ, chất cao như núi…

Trong khi đó quản gia Hà đang bận rộn sắp xếp lại từng túi đồ với nhau, còn lại một số người làm sẽ đợi đến khi anh thức dậy, sau đó mới được mang đồ về phòng treo lên…

Khoảng một giờ đồng hồ trước, Tô Mạn Ninh có gọi điện về nhà, nhờ quản gia Hà ra cổng nhận đồ giúp mình…

Tô Mạn Ninh còn tin tưởng nhờ quản gia Hà, giúp mình kiểm tra lại mọi thứ có đủ hay không, rồi hãy mang về phòng sắp xếp lại theo từng loại…

Người giúp việc vừa nhìn thấy Trạch Thế Vũ liền cúi đầu lên tiếng, sau đó lần lượt mang từng túi đồ lên phòng…

“Thiếu gia…”

“Thiếu gia…”

Quản gia Hà nghe thấy vậy cũng nhanh chóng quay lại cúi đầu chào thiếu gia…

Mà Bạch Thiếu Thần lúc này cũng đã bước đến, định hỏi quản gia Hà những thứ này là như thế nào, còn Tô Mạn Ninh đã đi đâu rồi…

Nhưng lời chưa kịp nói ra thì chiếc điện thoại trên tay anh không ngừng kêu lên…



Trạch Thế Vũ liền mở ra xem, ngay lập tức khiến anh vô cùng bất ngờ, bên trong có rất nhiều tin nhắn đến, nhưng nội dung chủ yếu chỉ xoay quanh một vấn đề…

“Tài khoản của bạn vừa bị trừ xxxxx…”

“Tài khoản của bạn vừa bị trừ xxxxx… số dư còn lại không giới hạn…”

“…”

Sau đó lại nhìn đến những túi đồ lớn nhỏ kia lắc đầu ngao ngán, bây giờ thì anh đã biết những túi đồ này từ đâu xuất hiện rồi…

Trạch Thế Vũ không ngờ rằng, anh chỉ vừa ngủ quên có một chút mà Tô Mạn Ninh đã tiêu hết mấy trăm triệu đồng, trong lòng anh thầm nghĩ…

**Nếu cô đã có thú vui tiêu tiền để giải tỏ nỗi buồn như vậy, vậy thì Trạch Thế Vũ anh càng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để cô có thể tiêu tiền thỏa thích…**

Mà việc này đối với anh chỉ là một việc nhỏ, chỉ cần một chữ kí của anh, tập đoàn Trạch thị có thể kiếm được hàng chục tỷ đồng chỉ trong một ngày…

Chưa tính đến lợi nhuận từ những công ty con mang lại, cộng với số tài sản mà Trạch Thế Vũ đang sở hữu…

Dù Tô Mạn Ninh có tiêu sài hoang phí đến hết đời, cũng chưa chắc đã tiêu hết…

Sau một hồi ngẫm nghĩ Trạch Thế Vũ quyết định sẽ đến Trung tâm thương mại tìm cô…

Nghĩ là làm Trạch Thế Vũ liền nhanh chóng quay về phòng thay quần áo…

Nhưng vừa bước chân đến cầu thang thì điện thoại bất ngờ kêu lên…

Nhìn thấy người gọi đến là Lam Thư Hân, Trạch Thế Vũ liền có vẻ chần chừ một lúc, nhưng vẫn bấm vào nút nghe…



“Alo, Thư Hân có chuyện gì vậy…”

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, khiến người nghe phải khϊếp sợ…

Mà Lam Thư Hân cũng đã nhận ra điều khác lạ của Trạch Thế Vũ, nhưng cô ta vẫn giả vờ như không có gì, nũng nịu lên tiếng với anh…

“Thế Vũ anh đang ở đâu vậy, em đang ở Trung tâm thương mại, anh đến đây với em được không…”

Khoảng nửa giờ đồng hồ trước, Lam Thư Hân một mình đi dạo trong Trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua một cửa hàng túi xách…

Ánh mắt Lam Thư Hân liền va phải chiếc túi mới ra phiên bản giới hạn của nhà mốt Dior, cô ta liền nhanh chóng đi vào bảo nhân viên gói lại cho mình…

Nhưng đến khi ra quẹt thẻ thanh toán, thì nhân viên lại thông báo là thẻ không đủ tiền để thanh toán…

Sau đó Lam Thư Hân mới nhớ lại lần trước trong lúc cùng tình nhân đi du lịch, cô ta đã tiêu sài quá đà…

Ngay cả số tiền mà anh chuyển vào thẻ, cô ta cũng đã tiêu sài gần như sắp hết, cho nên bây giờ trong thẻ không đủ tiền thanh toán cũng là chuyện đương nhiên…

Lam Thư Hân liền tỏ ra lúng túng, chưa biết phải làm sao…

Trong khi nhân viên của cửa hàng lại đang nhìn chằm chằm vào cô ta, điều này khiến cho Lam Thư Hân vô cùng xấu hổ…

Sau đó cô ta lập tức nghĩ đến Trạch Thế Vũ, chỉ cần cô ta gọi anh chắc chắn sẽ đến, vẻ mặt liền trở nên hóng hách nhìn nhân viên cửa hàng lên tiếng…

“Các người cứ đợi một chút đi, bạn tôi sẽ đến thanh toán ngay…”

Ngay khi vừa dứt lời Lam Thư Hân đã gọi ngay cho Trạch Thế Vũ... "*Anh không rảnh, em tự đi một mình đi*.." Trạch Thế Vũ không dài dòng thêm với Lam Thư Hân nữa, vì bây giờ trong đầu anh chỉ muốn đi tìm Tô Mạn Ninh mà thôi, đâu còn thời gian dành cho Lam Thư Hân chứ... "*Thế Vũ anh đừng tắt máy, thật ra em không đủ tiền thanh toán cái túi xách, anh có thể đến đây thanh toán giúp em không*..."