Chương 131: Thống khổ

" Con nhỏ bân thỉu tất cả là tại mày đã làm tao ra nông nỗi sống không bằng chết như bây giờ. Hàn Tử Du mày cũng có ngày hôm nay sao? Hôm Ly Dao tao cũng sẽ làm cho mày sống không bằng chết!" Ha ha Ly Dao cô ta phải rạch nát cái giương mặt hồ ly tinh của nó để sau này xem nó không thể quyến rũ được đàn ông nữa. Sẽ không ai thèm đứng ra bải vệ hay bênh vực rồi cũng sẽ bị mọi người phỉ nhổ và khinh bỉ. Lúc nào cũng cảm giác như mình là chuột chạy qua đường bị ngàn vạn người ném đá .

" Hệ thống yêu dấu ơi nhìn đi có người ăn hϊếp bổn bảo bảo. Nhìn nữ chính Ly Dao cô ta đã rất xấu còn hưng dữ làm bổn bảo bảo vô cùng sợ hãi. Hệ thống đáng yêu ơi mau cứu bổn bảo bảo với!" Híc híc bổn bảo bảo nhớ cái bánh ngọt đang ăn dở lúc này.Đậu má nó bắt cóc không đúng giờ gì cả ít nhất cũng để lão nương ăn cho xong đã chứ.Không biết người ta thường có câu: Trời đánh tránh bữa ăn à.

" Kí chủ à người đừng có mà nói dối không chớp mắt vậy chứ? Cái cọng dây thừng nó tuột ra rồi kìa khỏi diễn khổ nhục kế để bẫy bổn hệ thống nữa đi!" Người ta còn chưa sợ kí chủ thì thôi chứ ở đó mà kí chủ sợ người ta. Đừng làm bổn hệ thống nó cười thêm nữa không sẽ làm nó cười chết mất thôi.

" Đó ông trời ơi ngó xuống mà xem, bảo thương mình mà mắng mình.Thế là ghét mình rồi! Hệ thống yêu dấu ơi mi hết thương ta rồi! Mi chán cơm thèm phở có tình nhân bên ngoài nên mới đối xử với ta như thế này đúng không hả? Hu hu số bổ bảo bảo thật sự là khổ quá mà!" Thế giới thật đáng sợ bổn bảo bảo muốn về nha.Hu hu chú cảnh sát ơi ở đây có bắt cóc uy hϊếp còn có tòng phạm thấy chết không cứu nữa mau đưa bọn họ vào nhà giam hết đi chú cảnh sát ơi.

Khi Ly Dao cô ta chuẩn bị động thủ phá hủy dung mạo của Tử Du thì Mặc Thiên và Hàn Mặc đưa theo cảnh sát đạp cửa xông vào phía trong căn nhà hoang. Trần Lập hắn thấy tình thế ổn liền lấy súng ra và dùng Tử Du uy hϊếp cảnh sát và Mặc Thiên.

" Các người đừng qua đây.Tốt nhất là bỏ vũ khí xuống nếu không dù sao cũng chết tôi sẽ không ngại cùng con nhóc này đồng quy vu tận." Cùng lắm thì Trần Lập hắn cùng con nhỏ xui xẻo này cùng nhau chết chung. Nó chết rồi thì bọn họ cũng sẽ sống trong dằn vặt và đau khổ như vậy thì hắn cũng đã trả được thù cho Ly Dao.

" Em sẽ luôn ở bên cạnh anh có phước cùng hưởng có họa cùng chịu. " Đồ vô dụng xử lý có chút chuyện cũng không xong. Đã vậy còn báo hại cô ta dính vào chuyện này giờ đâm lao thì phải theo lao.Ly Dao ta không thể chết ở đây được.

" Không em cầm lấy sợi dây chuyền này và mau chạy trước đi nếu không lát nữa sẽ khó tránh khỏi bị liên lụy. Nếu có bị cảnh sát bắt thì khia là anh chính là chủ mưu, còn em chỉ bị anh ép buộc trở thành đồng phạm mà thôi, biết chưa?" Nói rồi Trần Lập đưa tay giật phăng xơi dây chuyền trên cổ xuống đưa cho Ly Dao.

Nhân lúc Trần Lập hắn ta với Ly Dao đang mải nói lời trăn trối trước khi chia xa mà mất phòng bị Tử Du liền lập tức tháo dây thừng đá vào chân Trần Lập để chạy thoát.Trần Lập thấy vậy trong lúc hoảng loạn đã hướng về phía Tử Du nổ súng. Phát đạn đó trúng tim của Tử Du làm cô ngã xuống ngay trước mặt của Mặc Thiên và Hàn Mặc. Tử Du với tay về phía Mặc Thiên anh nhanh chóng nắm lấy cô vừa ho ra máu vừa cố gắng nói lời trăn trối:

" Ca... ca, Thiên.....c.....a ca ! Du nhi r...ất yê.....u hai ng.....ười. Hụ hụ " Oa mẹ ơi đau chết bổn bảo bảo rồi. Đồ hệ thống dỏm sao không cho ta ít thuốc giảm đau hay thuốc tê vậy tức chết ta rồi.

" Ca ca..., Thiên ....ca ca và cả..... Diệp Như tỷ tỷ phải sống thật tốt và thật hạnh phúc thay cả phần của Du nhi nữa. Du nhi rất yêu mọi người " Hệ thống mau rút linh hồn của ta ra khỏi cơ thể nguyên chủ.

Tử Du vừa nói hết câu đã trút hơi thở cuối cùng. Trần Lập và Ly Dao bị cảnh sát bắt lại áp giải về đồn chờ quán quyết xét xử của tòa án.

" Du nhi à em hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thiên ca ca mà .Đừng bỏ lại anh một mình ở trên thế giới này mà! Em mau mở mắt ra nhìn anh đi đừng đùa nữa! Nếu em cứ như vậy Thiên ca ca sẽ không mua kẹo cho em nữa đâu! Em mau mở mắt ra nhìn anh đi, đừng đùa như vậy nữa, anh sẽ giận Du nhi đó! " Khi Tử Du trút hơi thở cuối cùng cánh tay đang nắm lấy Mặc Thiên cũng rơi xuống nhưng anh vẫn cố chấp không tin vào sự thật.

" Cậu bình tĩnh lại đi. Mau bình tĩnh lại cho tôi nói cho tôi biết là Du nhi con bé không sao đi " Không Hàn Mặc hắn không tin Du nhi em ấy không có xảy ra chuyện gì hết chỉ là em ấy ham chơi mệt quá nên mới ngủ thϊếp đi thôi.

Một viên cảnh sát thấy vậy liền lên tiếng an ủi và động viên:

" Gia đình bớt đau thương trước hãy lo hậu sự cho nạn nhân đi để cô ấy có thể ra đi một cách thanh thản và an nghỉ nơi chín suối." Viên cảnh sát nói xong thì cùng với đồng nghiệp cởi mũ đứng nghiêm trang mặc niệm. Sau đó không lâu thì liền rời đi.

" Đúng rồi Du nhi em ấy rất thích đồ ngọt.Bảo bối à mau tỉnh lại đi Thiên ca ca sẽ mua thật nhiều đồ ngọt cho em. Mau mở mắt ra nhìn anh đi bảo bối à! " Mặc Thiên ôm lấy cơ thể lạnh ngắt và ngấm đỏ máu thật chặt như đứa trẻ đang bảo vệ món đồ quý giá của mình khỏi mọi người xung quanh vậy.Nếu như anh buông ra thì sẽ không được nhìn thấy bảo bối của được nữa.

" Du nhi con bé rất thích sạch sẽ chúng ta đưa em ấy về nhà thay đồ mới đi! Để con bé thanh thản nhắm mắt nơi chín suối!" Hàn Mặc hắn rất đau khổ nhưng hắn không thể nào thể hiện ra ngoài được Du nhi em ấy biết được sẽ rất khổ sở và sẽ không vui.

" Đúng rồi bảo bối chúng ta về nhà thôi! Ở đây rất bẩn còn đổ nát nữa không nên ở lâu. Đi thôi Thiên ca ca ôm em về nhà ngủ cho thoải mái! '' Mặc Thiên rơi vào điên loạn bỗng dưng nghe thấy lời Hàn Mặc nói liền đứng dậy ôm cơ thể đầy đỏ rực của Tử Du đã bị máu nhuộm đổ đi về phía của ra xe tỏ ý muốn đưa Tử Du về nhà.

Sau khi về tới Hàn gia thì Mặc Thiên vẫn ôm lấy cơ thể Tử Du mãi không buông còn cố chấp không ai đυ.ng vào.