Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 410: Thiên Linh Môn báo thù

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa nghe vậy Vương Tam vội vàng gật đầu, hắn ta sống ngần ấy thời gian nhưng chưa từng có ai đối xử tốt với hắn ta như Tô Tử Mạch, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt chuyện Tô Tử Mạch đã giao mới được.

Thấy thời gian không còn sớm, Tô Tử Mạch cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Kế hoạch hôm nay bị lễ tế trong cung làm chậm trễ, chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm trước rồi sáng sớm ngày mai lại vào cung.

Tô Tử Mạch vừa mới trở về phòng không lâu, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh sột soạt từ ngoài cửa. Ban đầu Tô Tử Mạch cũng không để ý, nhưng qua một lúc nàng lại ngửi thấy mùi máu tươi.

Mùi máu tươi này tuy rằng rất nhạt nhưng năm giác quan của Tô Tử Mạch đều nhạy bén hơn so với người bình thường, thấy tình huống không thích hợp Tô Tử Mạch vội vàng xuống giường, đồng thời lặng lẽ đi đến cạnh cửa để xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Ngay vào lúc Tô Tử Mạch tới gần cửa phòng, có một hồi tiếng bước chân rất nhỏ vang lên. Tô Tử Mạch đứng sau cửa vội vàng nín thở tập trung tư tưởng, mà tiếng bước chân kia vừa hay lại dừng ở ngoài cửa phòng Tô Tử Mạch.

Lúc này trong lòng Tô Tử Mạch lập tức càng thêm cảnh giác, sau một lát quả nhiên có người lặng lẽ mở cửa phòng. Động tác của đối phương vô cùng cẩn thận, dường như không phát ra một chút tiếng động. Sau khi mở cửa phòng ra có hai bóng người trực tiếp nhảy vào trong phòng vung đại đao trong tay chém loạn lên giường.

Chỉ tiếc lúc này Tô Tử Mạch không có ở trên giường, nếu không dưới sự tấn công điên cuồng bất ngờ này, Tô Tử Mạch thật sự có thể trúng kế của bọn hắn.

Nhưng mà hai người sau khi chém mấy đao cũng phát hiện tình huống không đúng, cảm thấy không ổn đang chuẩn bị rời khỏi, vừa quay đầu lại phát hiển Tô Tử Mạch chắn ở cửa, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn hắn.

Hai kẻ đó thấy vậy dứt khoát hạ quyết tâm, sau đó lại giơ đại đao trong tay lên chém về phía Tô Tử Mạch.

Ngay lập tức trong mắt Tô Tử Mạch toát ra vài phần tức giận, hai kẻ này nửa đêm xông vào phòng mình đánh lén bị bắt tại trận, chẳng những không hề chột dạ áy náy, ngược lại còn muốn ra tay với mình, hành vi vô sỉ như thế sao nàng có thể dễ dàng tha thứ?

Tô Tử Mạch tiến lên một bước lớn, hai tay cùng lúc tóm lấy cổ tay cầm đao của hai kẻ kia. Hai kẻ đó tuy trông cao lớn thô kệch tràn đầy sức lực, nhưng mà thật sự ra tay căn bản lại không phải là đối thủ của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch dùng một chút lực trên tay hai người lập tức đau đến mức la hét thảm thiết, đại đao trong tay trực tiếp tiếp đánh rơi trên mặt đất. Tô Tử Mạch ném thẳng hai người ra ngoài, âm thanh va vào tường thật mạnh đến nghẹt thở.

Sau khi đánh hai kẻ đó trọng thương Tô Tử Mạch lại tiếp tục đến gần hai kẻ đó. Trong lòng nàng biết rõ hai kẻ đó không thể nào vô duyên vô cớ đêm khuya lại chạy tới đây làm chuyện này, sau lưng tất nhiên là có người sai khiến, phải hỏi rõ ràng người xúi giục sau lưng là ai, chỉ có bắt được gười đứng đằng sau mới có thể hoàn toàn ngăn chặn hậu họa.

Ngay sau khi Tô Tử Mạch đi đến trước mặt, hai người đàn ông cao lớn này dường như cũng đoán được dụng ý của Tô Tử Mạch, vậy mà lại nở nụ cười kỳ lạ với Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy thế lập tức trong lòng có dự cảm xấu, quả nhiên ngay sau đó hai người đàn ông này đều nghiêng đầu, máu đen chảy ra từ khóe miệng, đúng là trực tiếp cắn thuốc độc trong miệng tự sát trước mặt Tô Tử Mạch.

“Tô tiểu thư người không sao chứ? Trong khách điếm này thoáng cái đã chết rất nhiều người!”

Lúc này Vương Tam vô cùng lo lắng xông vào cửa, Tô Tử Mạch nghe lời của Vương Tam sắc mặt bình tĩnh nói: “Chuyện này bổn tiểu thư đã biết, hai tên hung thủ cũng đã bị bổn tiểu thư gϊếŧ chết.”

Sau khi nhìn thấy hai cổ thi thể trong phòng Tô Tử Mạch, vẻ mặt Vương Tam nhất thời có vài phần sợ hãi, nhưng rất nhanh hắn ta đã như trút bỏ được gánh nặng, nói: “Tô tiểu thư không có việc gì thì tốt rồi, chưởng quầy khách điếm đã báo quan, rất nhanh sẽ có người tới!”

Ra khỏi phòng, Tô Tử Mạch mới phát hiện bên trong khách điếm sớm đã loạn lên, không ít khách tụ tập bên trong đại sảnh. Tô Tử Mạch nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện khách ở mấy phòng bên cạnh mình đều đã không may bị hại.

Tô Tử Mạch nghĩ một chút đã hiểu được nguyên nhân, hai tên đó sau khi lẻn vào khách điếm từ phòng gần hành lang nhất bắt đầu đánh chết từng vị khách trong phòng. Nhưng sau khi gặp Tô Tử Mạch bị Tô Tử Mạch ép phải tự sát, nếu không người tiếp theo bị hại chính là Vương Tam ở sát bên cạnh Tô Tử Mạch.

Rất rõ ràng bọn hắn hẳn là không xác định được mục tiêu ám sát của mình cụ thể ở căn phòng nào, cho nên mới áp dụng cách thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót này. Dù sao chỉ cần gϊếŧ sạch người ở trong khách điếm, như vậy mục tiêu của bọn hắn nhất định đã ở trong đó rồi.

Lúc Tô Tử Mạch đang nghĩ thầm, một đội binh lính cũng tiến vào khách điếm, chưởng quầy kia nhìn thấy binh lính vội vàng tiếp đón rồi nói: “Quân gia, cuối cùng các người cũng đến, khách điếm này của tiểu nhân chẳng biết tại sao lại gặp kẻ cướp, còn gϊếŧ mấy người. Quân gia, người phải làm chủ cho tiểu nhân!”

Nhờ chưởng quầy dẫn dắt, đội binh lính kia rất nhanh đã đi đến phòng Tô Tử Mạch, sau khi nhìn thấy hai cổ thi thể kia, tiểu đội trưởng đứng đầu hỏi Tô Tử Mạch: “Hai người kia là người ngươi gϊếŧ sao?”

Tô Tử Mạch trả lời: “Bọn hắn sau khi bị bổn tiểu thư chế ngự thì uống thuốc độc tự sát, nói là bị ta gϊếŧ cũng có thể!”

Thấy Tô Tử Mạch thừa nhận, ánh mắt tiểu đội trưởng kia nhìn về phía Tô Tử Mạch trái lại có thêm vài phần khác thường, dường như không nghĩ đến một nữ tử thoạt nhìn yếu đuối như Tô Tử Mạch lại có sức lực lớn như vậy.

Sau khi kiểm tra hai cổ thi thể kia, tiểu đội trưởng trực tiếp nói: “Hai người kia là người của Thiên Linh Môn. Ở thành Vạn Kiếm, từ lâu Thiên Linh Môn này đã như chuột chạy qua đường, người người căm hận. Nhưng bọn hắn quả thật là quá mức bí mật rất khó để loại bỏ hoàn toàn. Ta thấy nhất định là có người trong khách điếm đắc tội người của Thiên Linh Môn, với phong cách hành sự của Thiên Linh Môn, lần ám sát này thất bại nhất định bọn hắn còn có thể đến lần nữa!”

Chưởng quầy của khách điếm nghe vậy lập tức vội la lên: “Quân gia, người phải giúp chúng ta, khách điếm này của ta còn có nhiều khách như vậy, cho dù người không giúp ta cũng phải giúp bọn họ!”

“Không phải ta không giúp ngươi, Thiên Linh Môn làm việc từ trước đến nay luôn tàn nhẫn thâm độc, không thì đợi đến khi bọn hắn lại ra tay ngươi lại báo cho chúng ta biết.”

Vừa nghe xong khách ở trong khách điếm cũng đều nôn nóng, bắt đầu muốn trả phòng rời đi. Lúc này đột nhiên có một tiếng nói vang lên: “Tô cô nương, người không sao chứ? Bổn công tử nghe nói khách điếm chỗ người ở có người bị gϊếŧ nên lập tức đến đây!”

Tô Tử Mạch nghe âm thanh này hơi quen tại, quay đầu thì thấy Bạch Như Ngọc vẻ mặt lo lắng đi vào bên trong khách điếm.

Thấy Bạch Như Ngọc xuất hiện trong lòng Tô Tử Mạch cũng có chút cảm động, vội vàng vẫy vẫy tay với Bạch Như Ngọc: “Bạch công tử, ta ở đây, ngươi yên tâm đi ta không sao!”
« Chương TrướcChương Tiếp »