Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 408: Vạch trần thần côn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đám người này thành lập một nhóm, mà tiếng kêu cứu vừa rồi phát ra từ giữa đám đông, tầm nhìn của Tô Tử Mạch bị cản trở nên không thể thấy rõ tình hình bên trong.

Chỉ nhìn thấy Tô Tử Mạch lóe lên một tia linh quang dứt khoát lắc mình một cái trực tiếp xen vào trong đám người, đám người vây quanh này đều là người thường không có tu vi, cũng không có chút cảnh giác nào đối với sự xuất hiện của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch rất thuận lợi hòa nhập vào bên trong đám người.

Sau đó Tô Tử Mạch sử dụng kỹ thuật di chuyển của mình để lặng lẽ không một tiếng động đẩy đám đông trước mặt ra, cuối cùng lúc này mới nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Chỉ thấy một nam tử có vóc dáng gầy gò, hai tay bị trói ra sau lưng, quỳ trên mặt đất, nhìn biểu cảm của hắn ta vô cùng tức giận, nhưng trong cơn tức giận này cũng có vài phần sợ hãi.

Đứng phía trước nam nhân này là một lão già tóc bạc trắng, rõ ràng lúc này là giữa ban ngày nhưng tay của lão già lại giơ cao một bó đuốc lên, sau lưng ông ta còn có mấy đệ tử mặc trường bào, đám người này trông có vẻ lắm chuyện, không giống người tốt lành gì cả.

Khi Tô Tử Mạch đang tò mò rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, thì lão già kia đột nhiên liếc một vòng nhìn đám người, sau đó mở miệng nói: “Các vị, hôm nay chính là ngày cúng tế trong hoàng cung, Trận đại chiến năm đó đã có vô số thương vong, ở trong thành Vạn Kiếm cũng có rất nhiều oan hồn, những oan hồn này qua nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa tiêu tán, vậy nên người trong hoàng cung sẽ tiến hành cúng tế để bảo đảm bình an, mà Thiên Linh Môn chúng ta vì để bảo hộ an toàn cho dân chúng nên sẽ tiến hành cúng tế ở đây, chỉ có làm như vậy thì những oan hồn kia mới có thể yên nghỉ và không tùy ý làm điều ác đả thương mọi người nữa!”

Nghe thấy những lời này của lão già xong, trong lòng Tô Tử Mạch chợt hiểu ra, lão già này đang chủ trì một buổi cúng tế, mà buổi cúng tế này là để xoa dịu những vong hồn chết oan trong thành, để những oan hồn đó được yên nghỉ không gây hại cho dân chúng nữa.

Câu nói như vậy nghe có vẻ nực cười đối với một người tu luyện như Tô Tử Mạch, sau khi người chết mặc dù quả thực linh hồn sẽ tồn tại, nhưng linh hồn sẽ chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn không được bao lâu sẽ tự nhiên tiêu tán, vốn cũng không thể lưu lại ở đây nhiều năm như vậy.

Đương nhiên vẫn sẽ tồn tại trường hợp ngoại lệ, có một số linh hồn có thể tồn tại trong thời gian rất dài, nhưng loại linh hồn này hoặc trước khi chết là bậc thầy cao thủ tu luyện, hoặc là bị người sử dụng bí pháp cưỡng ép lưu lại linh hồn này.

Nhưng dù là loại linh hồn nào thì đều có vết tích có thể tìm được, với tu vi của Tô Tử Mạch, nếu thật sự có nhiều oan hồn bên trong thành Vạn Kiếm như vậy thì nàng nhất định có thể phát hiện được, nhưng bây giờ nàng không phát hiện được điều gì bất thường cả, điều này cũng đủ để chứng minh lão già này đang nói dối lừa bịp đám người thiếu hiểu biết kia!

Chỉ tiếc là đám người thiếu hiểu biết ở đây đều tin tưởng không nghi ngờ lời nói của lão già, sau khi nghe xong lời nói của lão già, cũng không biết ai dẫn đầu hô lên: “Lão thần tiên nói đúng đấy, mau thiêu chết người này đi, chỉ có cách này mới có thể để những oan hồn kia yên nghỉ thôi.”

“Đúng thế! Lão thần tiên người nhanh lên ra tay đi, tuyệt đối đừng làm chậm trễ thời gian cúng tế!”

Nghe mọi người thúc giục, khóe miệng lão già lập tức nở nụ cười tự mãn đắc ý, đồng thời chậm rãi nói: “Mọi người yên tâm, tên yêu nhân này đang mê muội quần chúng chất vất uy quyền của Thiên Linh Môn chúng ta, hôm nay lão phu sẽ thiêu chết hắn trước mặt mọi người!”

Ông ta vừa nói vừa giơ cao ngọn đuốc trong tay từ từ đến gần phía nam nhân kia, nam nhân kia thấy vậy trong mắt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng, lúc này hắn ta làm biếng kêu cứu, hiển nhiên hẳn đã chuẩn bị cho cái chết rồi.

“Đợi đã!”

Ngay lúc lão già kia sắp tới gần nam nhân nọ, cuối cùng Tô Tử Mạch cũng mở miệng kêu lên, đám người nghe thấy tiếng kêu đồng loạt nhìn về phía Tô Tử Mạch.

Lão già kia cả kinh nhíu mày nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại muốn ngăn cản tiến hành cúng tế?”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tô Tử Mạch khinh thường nói: “Ngươi bớt ở chỗ này nói những lời mê hoặc về những thứ hão huyền khiến quần chúng hoang mang đi? Bổn tiểu thư cũng không dễ lừa như đám người thiếu hiểu biết này đâu, ngươi luôn mồm nói có oan hồn tồn tại, vậy ngươi thử bắt một oan hồn cho mọi người xem đi!”

Lão già nghe xong lời này, trong mắt mang theo vài phần oán hận nhìn về phía Tô Tử Mạch, chỉ thấy ông ta nghiêm nghị trách mắng Tô Tử Mạch: “Yêu nữ này từ đâu tới nói nhăng nói quậy vậy? Những oan hồn này là sự tồn tại vô hình vô tướng, tất nhiên sẽ nhìn không thấy bắt không được rồi!”

“Ha ha, ngươi cũng nói những oan hồn này nhìn không thấy bắt không được, nếu đã như vậy thì những oan hồn đó hại mọi người như thế nào? Ngược lại ngươi lại mượn danh nghĩa chủ trì cúng tế muốn thiêu chết một người sống sờ sờ, ta nhìn thấy ngươi có lẽ còn ác hơn nhiều so với những oan hồn kia!”

Trước sự chỉ trích công khai của Tô Tử Mạch, sắc mặt của lão già càng ngày càng trở nên khó coi, ông ta thẹn quá hóa giận gầm lên: “Yêu nữ này đã bị oan hồn ám, những gì nàng ta vừa nói đều là do đám oan hồn kia châm ngòi ly gián chúng ta, mọi người đừng hoảng sợ, bây giờ lão phu sẽ hạ gục yêu nữ này ngay!”

Ngay khi câu nói vừa rơi xuống, lão già này lao về phía Tô Tử Mạch, giơ tay trực tiếp túm lấy cổ Tô Tử Mạch, nhìn tư thế này là muốn bóp cổ Tô Tử Mạch cho đến chết.

Tô Tử Mạch tận mắt nhìn thấy động tác của lão già, với tu vi của nàng thì làm sao có thể dễ dàng bị lão già này bắt trúng, chỉ thấy Tô Tử Mạch lắc mình một cái lập tức dễ dàng né tránh, cùng lúc đó, Tô Tử Mạch trở tay tát vào mặt lão già một cái.

“Bộp!”

Lão già này vốn dĩ thấy Tô Tử Mạch là nữ tử, nên không coi Tô Tử Mạch ra gì, nhưng bất ngờ không đề phòng lại bị Tô Tử Mạch tát một cái thật mạnh.

Những người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tưởng này, lão già này là chưởng môn của thiên Linh Môn, trong lòng bọn họ chính là tiên nhân, vừa rồi những người này đều luôn mồm gọi ông ta là lão thần tiên.

Nhưng hiện tại lão thần tiên này lại bị một nữ tử trẻ tuổi tát vào mặt, bị như vậy lão thần tiên còn có thể gọi là thần tiên nữa sao?

Lão già kia cũng bị cái tát vào mặt của Tô Tử Mạch đánh tỉnh, lúc đó ông ta mới nhận ra Tô Tử Mạch không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ thấy lão già đảo mắt rồi lập tức bay thẳng ra phía sau rút lui, đồng thời còn hét lên với mấy đệ tử ở sau lưng: “Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì nữa, còn không tranh thủ thay vi sư giải quyết yêu nữ này đi!”

Lão già ra lệnh một câu xong, mấy đệ tử kia vội vàng lao về phía Tô Tử Mạch, về phần lão già thì ông ta biến mất ngay lập tức không quay đầu lại, Tô Tử Mạch vốn định đuổi theo nhưng lại bị đám đệ tử của lão già này chặn đường.

Đợi đến khi nàng xuất thủ giải quyết xong đám đệ tử kia, lão già kia đã sớm chạy mất hút rồi.

Tô Tử Mạch thấy vậy chỉ có thể thầm nói tiếc thật, đồng thời nói với những người có mặt: “Các vị, vừa rồi các ngươi đều đã nhìn thấy rồi đấy, lão thần tiên gì gì đó kia chỉ là thần côn giả danh để lừa bịp thôi, vốn dĩ bên trong thành Vạn Kiếm này không có bất kỳ oan hồn nào nên cũng không cần cúng tế, chính các ngươi thử suy nghĩ xem có phải thần côn kia để lừa rất nhiều tiền từ tay các ngươi không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »