Chương 565

CHƯƠNG 565

Lưu Ly: “… Không cần.” Cô chỉ nghĩ như vậy thôi, không cần thiết phải huy động nhân lực vì một tên Từ Chính.

Nói xong, Lưu Ly đi về phía con đường nhỏ dẫn đến nhà của Trương Đại Tú.

Tuy nhiên, Lưu Ly thực sự đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của tú tài Từ Chính.

“Lưu Ly, nàng đợi ta với.” Từ Chính hét lên, chân bắt đầu chạy: “Ly Nhi, đợi ta, Chính ca ca chạy không nổi rồi.”

Lưu Ly loạng choạng.

Ly…Nhi? Chính ca ca?

Lưu Ly chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Nếu nhớ không lầm, cho dù là lúc nguyên chủ và Từ Chính có hôn ước cũng chưa từng gọi đối phương như vậy chứ?

“Phu nhân, có muốn nô tỳ đi ngăn người lại không?” Bạch Nhạc cau mày, lạnh lùng nhìn về phía Từ Chính đang chạy tới đây.

Dám nói lung tung với phu nhân, liên lụy đến thanh danh của phu nhân, đáng chết.

Lưu Ly ổn định tâm trạng, nhìn về phía Từ Chính, chỉ nhìn thấy hắn vén áo dài lên, thở hổn hển chạy đến bên này.

Theo sự bài xích của Tại Lâm đối với Từ Chính lần trước, theo lý mà nói cũng không quá khách khí với hắn mới phải, sao lúc này Từ Chính lại bám tới rồi?

Lưu Ly không định trốn, dù sao người cũng sắp đuổi kịp rồi, nếu mình xoay người vào lúc này cũng rõ ràng là quá cố ý, làm như kiểu cô rất để tâm đến một người như vậy.

Vì vậy, vừa nghe thấy Bạch Nhạc hỏi như vậy, Lưu Ly bèn nói: “Không cần, xem hắn muốn làm gì.”

Bạch Nhạc nghe xong cũng không nói gì, chỉ vô cùng tận trách đứng trước mặt Lưu Ly nửa bước, lúc Từ Chính bước tới, nàng ta lại tiến lên trước một bước, chặn bước chân muốn tiếp tục áp sát của Từ Chính lại.

“Cô…” Ánh mắt của Từ Chính luôn chỉ nhìn Lưu Ly, thấy có người cản đường mình, lập tức nóng nảy.

Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tiểu a hoàn dung nhan xinh đẹp, vẻ nóng nảy trong mắt Từ Chính liền tan biến.

“Ly Nhi, đây là a hoàn của nàng?” Lúc Từ Chính hỏi điều này, suy nghĩ cũng bắt đầu linh hoạt.

Nếu đây là a hoàn của Lưu Ly, vậy nếu mình lấy Lưu Ly rồi, a hoàn này không phải sẽ làm ấm giường cho mình sao?

Mặc dù a hoàn này không so được với Lưu Ly nhưng so với các cô nương trong thôn, quả thực là nhỉnh hơn không chỉ một chút.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Từ Chính nhìn Bạch Nhạc liền mang theo mấy phần ấm áp.

Lưu Ly và Bạch Nhạc đều là những người biết nhìn sắc mặt, nhìn thấy vẻ mặt kia của Từ Chính, đương nhiên không có gì không hiểu.

Lưu Ly lạnh mặt, nhưng Bạch Nhạc lại không chút lưu tình, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn, đá thẳng vào người Từ Chính, Từ Chính không kịp phản ứng, kinh hô một tiếng, người ngã xuống ruộng lúa bên cạnh.

Có điều, vì đang là mùa đông, trong ruộng không có nước nên mặc dù người Từ Chính ngã xuống có chút nhếch nhác nhưng cũng không có gì cả.

Chỉ có điều, giây trước còn đang mơ tưởng đẹp đẽ, giây sau lại lăn xuống ruộng, lại còn bò nửa ngày mới lên được trước mặt hai người phụ nữ, sắc mặt Từ Chính vô cùng khó coi.