Tiếng r3n rỉ hòa cùng những hơi th ở dốc của đàn ông vang lên trần ngập cả một gian phòng.
Lúc này Song Nhĩ Khang nghe được tiếng thông báo tin nhắn quay đầu qua xem thử là ai, nhưng vốn dĩ số điện thoại là một số lạ.
Lấy làm thắc mắc hắn ta vươn tay cầm điện thoại lên xem, giây đầu tiên khi thấy nội dung tin nhắn mà hoảng hốt, đôi mắt mở to gần như hết cỡ, hành động ái muội cũng chính vì điều đó mà dừng lại.
Cô gái nằm dưới thân không một mảnh vải đột nhiên hụt hẫng, đánh nhẹ vào lòng ngực của hắn có đôi lời trách móc: "Đang cùng em vui vẻ lại dừng, anh làm người ta thấy buồn quá đó."
Song Nhĩ Khang đưa mắt nhìn xuống, liền dỗ ngọt bạn gái bằng một nụ hôn: "Anh có việc quan trọng cần xử lý, em thông cảm cho anh nha, anh hứa lần sau anh sẽ bù đắp cho em nhiều hơn."
Cô gái kia cho dù giận đến mấy khi nghe những lời nói đường mật của Song Nhĩ Khang thì dường như tan biến, ánh mắt thẹn thùng: "Anh hứa rồi đó."
Song Nhĩ Khang gật đầu chắc nịch, sau đó vội vàng cầm đồ vào nhà tắm.
Lúc rời khỏi nhà của bạn gái hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về người đã gửi tin nhắn này cho mình.
Mặc dù hắn có gọi điện thoại lại bao nhiêu cuộc thì hầu như tất cả đều thuê bao.
Rốt cuộc kẻ nào đang đứng sau giúp hắn?
Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, thay vào đó là vẻ mặt ngư ông đắc lợi, không cần biết là ai đã gửi, chỉ cần có số ảnh này trong tay thì Song Nhĩ Khanh xem như tàn đời rồi.
Song Nhĩ Khang giả danh thành một người khác đưa những tấm ảnh đó cho truyền thông để đăng lên mạng, nội dung kèm theo cũng không kém phần k1ch thích, hắn nở một nụ cười đắt thắng: "Cho dù mày có là em tao đi chăng nữa thì sao, muốn cướp đồ của tao thì chính là kẻ thù của tao."
Không thể nghĩ Song Nhĩ Khang cũng chính là một con cáo già đội lớp người, Song Nhĩ Khanh nham hiểm sáu thì Song Nhĩ Khang chiếm phần tư còn lại.
"Tiểu thư đúng như cô đã dự đoán, Song Nhĩ Khang thật sự đưa ảnh cho bên truyền thông, hiện giờ khắp tất cả các trạng mạng đều là ảnh lỏa thể của Song Nhĩ Khanh, lần này chúng ta có kịch vui để xem rồi." Tiểu Phỉ nhìn vào máy tính bảng không khỏi thích thú mà bày tỏ với cô.
Lữ Thiết Nhan ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trong veo không thấy đáy đang nhìn về một phía xa xăm, trên tay là một ly rượu vang đỏ chỉ còn một chút, có lẽ cô đã uống đi một nửa, lúc này Lữ Thiết Nhan mới cong khóe miệng của mình lên tạo thành một nụ cười huyền bí: "Đi mua bắp rang đi."
Đột nhiên lại bảo đi mua bắp rang, lời này của cô làm Tiểu Phỉ có chút khó hiểu, ngây ngốc hồi lâu hỏi: "Tiểu thư thèm ăn hả?"
Lữ Thiết Nhan buồn cười trước sự ngây ngô này của trợ lý, ngày thường cũng thông minh lắm mà nhỉ, sao lúc này lại đột nhiên không hiểu ý cô.
Để Tiểu Phỉ không khỏi thắc mắc, cô giải thích ngay: "Vừa ăn bắp rang vừa xem kịch đó, ý của tôi là vậy."
Trong căn phòng rộng yên tĩnh lại nghe thấy một tiếng à của Tiểu Phỉ.
Cậu lúc này mới hiểu ra ý của tiểu thư nhà mình, lại không nghĩ cô cũng biết đùa.
Trước kia muốn nói đùa với cô còn không dám.
"Được rồi về thôi, ở đây lâu không khéo hắn tỉnh dậy." Lữ Thiết Nhan uống hết chỗ rượu còn trong ly sau đó đưa Tiểu Phỉ rửa sạch rồi đem cất lại vào tủ.
Lữ Thiết Nhan lấy kính râm đeo vào, đôi mắt sắc bén lúc này cũng bị che đi.
Cùng lúc đó có một người đàn bà với gương mặt được trang điểm sắc sảo, đôi môi đỏ chói là điểm nhấn đầu tiên, bà ta nhẹ nhàng đi vào khẽ cúi đầu chào cô, Lữ Thiết Nhan gật nhẹ đầu rồi lên tiếng dặn dò: "Cô biết mình nên làm gì rồi chứ nhỉ?"
Người đàn bà trước mặt hiện ra ánh mắt d@m đãng, mê mẩn nhìn người đàn ông tr@n trụi trên giường, còn không quên li3m môi: "Cô cứ yên tâm, tôi đây chưa bao giờ việc thiếu cẩn trọng."
"Tốt." Lữ Thiết Nhan chỉ nói một chữ ngắn gọn, sau đó cùng Tiểu Phỉ rời đi.
Lúc Tiểu Phỉ đóng cửa lại thì từ bên trong đang dội ra một điệu cười thích thú, bất giác làm cậu rùng mình một cái quay lại nói: "Tiểu thư thật biết chọn người."
Lữ Thiết Nhan không nói gì chỉ cười nhẹ.
Người mà cô tìm đến để vui đùa cùng Song Nhĩ Khanh là đệ nhất mỹ nhân trong làn làm gái vào mười năm trước, hiện tại vẫn còn làm chỉ đơn giản vì đam mê, cô biết thế nên mới cho bà ta đến đây hầu hạ Song Nhĩ Khanh một chút, để hắn biết cái gì mới gọi là hưởng thụ.
Thời điểm cô và Tiểu Phỉ đi ra đến cửa khách sạn một chiếc xe mui trần màu đen đỗ bên kia đường làm cô chú ý.
Biển số xe đó không ai khác chính là của Đinh Thiên Ân, rốt cuộc anh theo dõi cô làm gì?
Lữ Thiết Nhan liếc mắt nhìn trợ lý: "Cậu lái xe về công ty trước đi, rồi bắt taxi đến nơi này đã."
Tiểu Phỉ ngoan ngoãn nghe theo, nhận lấy chìa khóa từ tay cô rồi tung tăng đi lấy xe.
Lữ Thiết Nhan bất giác thở dài nhìn theo Tiểu Phỉ, ở ngoại ô thì làm gì có taxi mà bắt, cô nói như vậy là để cậu đi khỏi cho cô tiện nói chuyện với Đinh Thiên Ân mà thôi.
Dẹp đi bộ dạng rầu rỉ về trợ lý, cô trở lại dáng vẻ vừa nghiêm vừa sắc bén từng bước chân đều lan tỏa một khí chất bất phàm, hướng tới xe của Đinh Thiên Ân.
*Cốc cốc
Người tài xế nhìn ra, vì là kính đắt tiền nên người bên ngoài hầu như không thấy được bên trong, chỉ có bên trong mới nhìn ra được bên ngoài, giây đầu tiên chính là hốt hoảng, lên tiếng: "Chủ tịch phải làm sao đây?"
Trái ngược với tài xế Đinh Thiên Ân vô cùng bình tĩnh nhìn người con gái đứng bên ngoài, mặt mũi không thấy đâu vì vốn dĩ cô bịt kín cả rồi, mà cho dù như vậy thì Đinh Thiên Ân vẫn nhận ra cô, anh đậy laptop lại để qua một bên, thuận miệng nói: "Hạ kính xe xuống đi."
Nghe theo lời của chủ tịch, kính xe từ từ hạ xuống, Lữ Thiết Nhan lập tức đưa mắt nhìn anh, cố tình châm biếm: "Ồ, không ngờ Đinh tổng cũng đến đây thuê khách sạn sao? Thật trùng hợp."
Biết rõ cô cố ý nói như vậy, mặc khác Đinh Thiên Ân không hề e dè, sợ hãi như rùa rụt cổ.
Mấy năm qua anh làm mưa làm gió trên thương trường cũng đã gặp qua nhiều loại người, cho dù vậy thì đã sao? Anh vẫn bình tĩnh xử lý từng người một, đối với cô cũng vậy, tuy nhiên cách xử lý sẽ không giống những người trước đây, anh cười như không nói: "Vào xe đi, bên ngoài nắng lắm."
Lữ Thiết Nhan không nghĩ Đinh Thiên Ân lại bình thản như vậy, nhưng mà đúng như anh nói nắng thật đó, lập tức cô mở xe bước vào.
"Nói đi lý do gì lại theo dõi tôi?" Không chần chừ, Lữ Thiết Nhan vào thẳng vẫn đề.
Cô muốn đâu phải ra đó tuyệt đối không được day dưa.
"Tôi không biết,..."
Lữ Thiết Nhan im lặng chờ anh nói tiếp.
"Chỉ là khi thấy cô ra tay xử lý từng người từng người ở Song gia lại cảm thấy bất an lo lắng, muốn ở phía sau bảo vệ cô."
Những lời này làm cho Lữ Thiết Nhan có chút cảm động, mặc nhiên không thể hiện ra ngoài mặt, cô né tránh ánh mắt thâm tình của anh, mờ hoặc hỏi: "Rốt cuộc tôi đối với anh là gì? Bạn thì không phải bạn, đối tác cũng chưa, xét trên tất cả phương diện mà nói tôi và anh vốn chính là hai đường thẳng song song."
Đối diện với anh là điệu bộ soi xét của cô, chỉ là anh cũng không biết nên nói thế nào cho cô hiểu.
Thôi thì bản thân cứ im lặng mà ở phía sau bảo vệ cho cô.
Không cần biết cô có chấp nhận hay không, anh vẫn làm..