Câu nói của cô ta làm cho cả nhà họ Song phải ngạc nhiên.
Đồng thời Song Hải đứng nhanh dậy: "Cô nói có thật không? Yết Hỷ còn sống thật sao?"
"Cả nhà đang nói chuyện gì mà vẻ mặt của ai cũng nghiêm trọng quá vậy?"
Đúng lúc Lữ Thiết Nhan mang một thần thái ngất ngưởng đi vào, giọng nói có đôi chút giễu cợt vang lên.
Song Hải nhìn cô bằng đôi mắt đau lòng ngân nga tên của cô: "Yết Hỷ…"
Ban đầu là do ông ấy không tốt đã bỏ mặc cô con gái lớn này để cô trở nên buồn tủi đến mức phải nghĩ quẩn.
Suy cho cùng tất cả lỗi lầm đều do ông mà ra.
Lữ Thiết Nhan mang bộ dạng ướt nhẹp đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc lên tiếng nói: "Ban đầu con thấy nực nội nên ra sông ngâm mình một chút cho mát không ngờ lại xui xẻo bị chuột rút thành ra mới đuối nước làm ai cũng tưởng con nghĩ quẩn, ha ha."
Nói thì nói như vậy, nhưng thực chất ban đầu Song Yết Hỷ tự tử thật! Còn hiện tại cô chỉ đang viện cớ mà thôi.
Thấy cô bình an quay trở về mẹ con Đào Yến Trúc lấy làm tức giận, hiển nhiên tâm trạng đó không thể hiện bên ngoài mặt bà ta chỉ biết giấu đi, vội vàng đứng dậy rồi gọi người hầu nói: "Đưa tiểu thư lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, bình an quay về là tốt rồi."
Thấy người hầu định chạm vào cơ thể của mình Lữ Thiết Nhan ghét bỏ né tránh: "Tôi có tay có chân tự khắc đi được."
Cô hầu gái bị Lữ Thiết Nhan phũ phàng đến mức xấu hổ lùi chân về sau vài bước để nhường chỗ cho cô.
Đi được vài ba bước Lữ Thiết Nhan mới ngoảnh đầu nhìn lại hỏi: "Cơ mà phòng của con là phòng nào vậy?"
Ha ha ban đầu cô làm ra vẻ lạnh lùng vậy thôi chứ mà vẫn chưa thích nghi được nơi này là mấy.
Song Hải thấy khó hiểu: "Không phải con bị nước vào đầu làm cho nửa quên nửa nhớ đấy chứ?"
Không muốn giải thích thêm vì cô đang cần thay đồ ra, lắc đầu thở dài: "Cũng có khả năng là vậy thưa ba, con cần lên phòng và sấy khô não của mình, nhưng quan trọng là phòng con ở đâu?"
Câu nói của Lữ Thiết Nhan làm Đào Yến Trúc có chút rợn người.
Dường như lần trở về từ quỷ môn quan đã khiến cô thay đổi hoàn toàn vậy.
Đến cả Đào Yến Trúc cũng phải dè chừng tránh trường hợp có chuyện không hay.
Song Hải cười khì: "Để ba dẫn con đi."
Lữ Thiết Nhan gật đầu rồi đi theo Song Hải.
*Cạch…
Song Hải mở cửa phòng cho cô lên tiếng dặn dò: "Con vào phòng thay đồ xong rồi nằm nghỉ một lát đi, ba xuống dưới dặn người làm nấu canh để con uống cho ấm người."
"Cảm ơn ba rất nhiều." Lữ Thiết Nhan cúi người rồi đi vào bên trong tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này cô mới có thời gian để quan sát không gian trong căn phòng rộng lớn này.
Tuy là có thoải mái thật nhưng tiếc nó lại mang đến cho cô một cảm giác âm u rợn người.
Hình như Song Yết Hỷ không có bất kỳ sở thích nào, quả nhiên đúng như người đàn ông kia nói cô ấy chỉ thích quanh quẩn trong nhà.
Theo như cô ấy trong ánh mắt kia của hắn khi nhìn mình nó lại chất chứa một nỗi niềm yêu thương đến kì lạ, nếu cô đoán không lầm thì hắn thích Song Yết Hỷ.
Mặc nhiên cô gái này không thích ra ngoài giao lưu với người lạ, cuộc đời lớn đến bé đều ru rú trong nhà không khác gì một kẻ cô độc.
Có điều bây giờ cô đang sở hữu thân xác này tất nhiên điều đó sẽ không lặp lại lần nữa.
Đã đến lúc nên thay đổi Song Yết Hỷ mang linh hồn là Lữ Thiết Nhan rồi!
Mất khoảng một tiếng thì Lữ Thiết Nhan mới tắm rửa xong, cô ngồi bịch lên giường còn làm ra hành động nhúng nhúng cặp mông, luôn miệng cười một cách thích chí.
*Cốc...cốc…
Vừa lúc đó tiếng gõ cửa làm Lữ Thiết Nhan mất vui nhíu mày dừng ngay hành động của mình, khẳng khái lên tiếng: "Vào đi."
Người hầu đứng bên ngoài hậm hực mở cửa đi vào, tiếng động có chút chói tai.
Trề môi nhún nhảy đặt bát canh lên bàn rồi cất tiếng cáu gắt: "Canh ở đó mau uống hết đi rồi tôi còn mang ra."
Thái độ này làm cô thấy thích rồi đấy!
Đây không phải là cô hầu vừa rồi cho nên không hề biết bây giờ Song Yết Hỷ đã không còn là của ngày xưa.
Lữ Thiết Nhan đứng lên tiến đến gần cô ta, có thể thấy cô cao hơn cô ta tận một cái đầu, bàn tay cô vịn lên vai, đầu hạ thấp đến sát mép tai của cô hầu thủ thỉ đôi lời lạnh lẽo: "Có vẻ như cô đang dùng điệu bộ ngang hàng để nói chuyện với tôi thì phải?"
Cô hầu bị giật mình bởi câu nói lạnh lùng kia, tựa như một tảng băng lớn đang dần tan nát.
Vẻ mặt của cô hầu trở nên lúng túng: "Tôi...tôi không có."
Thấy cô hầu đang dần sợ hãi Lữ Thiết Nhan cười khẩy, cảm giác trong lòng thích thú hơn bất kỳ ai: "Đừng chối! Tôi tận mắt chứng kiến điều đó mà, cô làm tôi mất vui!"
Giây phút này đây cô hầu không dám ngẩng mặt lên nhìn cô dù chỉ một cái, bên dưới hai tay đan xen vào nhau, ngón tay khượi khượi bật thành tiếng, khóe miệng run run: "Tiểu...tiểu thư đừng làm em sợ."
"Sợ? Tôi đã làm gì cô đâu." Lữ Thiết Nhan nhún vai lùi chân ngồi lại giường.
Ánh mắt vẫn ghì chặt vào cô ta, có vẻ như sợ đến nổi bật khóc rồi.
Vừa hay một người đàn bà tùy tiện đẩy cửa đi vào mà không hề xin phép.
Lữ Thiết Nhan chuyển nhanh tầm mắt thản nhiên thốt lên một câu: "Bất lịch sự!"
"Hỗn xược, tôi là người săn sóc cô từ bé cho đến lớn vậy mà cô dám ăn nói vô lễ như vậy với tôi ư?" Người đàn bà trung niên trừng mắt táo tợn đi cùng là lời nói trách mắng nặng nề.
Theo như kí ức mang máng mà cô nhớ thì đây là vυ" nuôi được thuê để chăm nôm Song Yết Hỷ từ bé đến giờ.
Tuy nhiên chưa một lần nào Song Yết Hỷ được nuôi dưỡng đàng hoàng, ngày mà Song Hải đi công tác xa thì ở nhà bà ta sẽ ra tay vung những đòn roi thật mạnh bạo vào người của Song Yết Hỷ.
Vốn dĩ không nghĩ đây là vυ" nuôi nhân từ độ lượng mà thiên hạ đã gắn mác cho bà ta..