Ngày hôm đó tưởng chừng như không mấy vui vẻ, nhưng không....!sự việc cô có mang thai hay không toàn bộ người ở Đinh gia đều có mặt tại bệnh viện cùng cô thăm khám, làm sao có thể vắng mặt Đinh Mẫn Nhu cho được.
Hiện trên khuôn mặt của từng người là vẻ nôn nóng kèm theo chút mong chờ, hướng mắt về phía cánh cửa phòng bệnh.
Chỉ riêng Đinh Mẫn Nhu là khác thường, cô ta sốt sắng thầm cầu nguyện rằng việc đó nằm ngoài dự đoán.
Nếu không đứa bé xuất hiện sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của cô ta.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, đây là khoảnh khắc mong chờ của mọi người.
Đinh Thiên Ân với lấy tay bác sĩ, cuống cuồng hỏi: "Bác sĩ vợ tôi như thế nào rồi?"
Chỉ thấy vị bác sĩ kia mỉm cười, hầu như nụ cười này làm cho mọi người đoán được điều gì đó: "Vợ anh có thai rồi."
Lời này như một đòn đánh tâm lý vào chính đại não của Đinh Mẫn Nhu.
Hai mắt mở to hết cỡ rồi sợ có ai thấy nên nhanh chóng trở về dáng vẻ ban đầu.
Còn Đinh Thiên Ân, anh mừng rỡ khôn xiếc, ríu rít cảm ơn bác sĩ rồi đi vào tìm lấy hình bóng quen thuộc mà mình yêu thương.
Lúc này Lữ Thiết nằm trên giường đã biết chuyện mình thật sự có thai, hơn ai hết cô vui như trễ hội, cô nhìn Đinh Thiên Ân bằng ánh mắt dịu dàng pha lẫn một chút khoan thai: "Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi anh ạ!"
Đinh Thiên Ân nhẹ nhàng ôm lấy cô, cái ôm tràn ngập sự yêu thương và chiều chuộng: "Anh vui lắm, anh không biết nói gì hơn, anh chỉ muốn nói anh yêu em.
Yêu hai mẹ con."
"Em cũng vậy."
Cảnh tượng hết sức tình cảm của anh và cô đập vào mắt Đinh Mẫn Nhu, là một người thương thầm anh thực chất làm sao chịu được cảnh này.
Bàn tay ả siết chặt như muốn vồ lấy cô mà cào cáu cho hả hê.
Cái nhìn ai oán đầy dữ tợn, không cam tâm với độ may mắn của Lữ Thiết Nhan.
Còn ba mẹ Đinh sau khi nghe cô mang thai, thái độ gần như thay đổi 360 độ, khi trước không thích cô bao nhiêu thì đột nhiên lại thấy thích vô cùng, chỉ muốn yêu thương cô.
Mẹ Đinh đi đến bên cô, dịu hiền xoa mái tóc mềm mại của cô, cất lời quan tâm: "Con dâu, con thấy có chỗ nào khó chịu không?"
Con dâu!
Lữ Thiết Nhan có chút ngạc nhiên, cô hiểu ra điều anh từng nói.
Kỳ thực sự xuất hiện của đứa bé đã khiến họ thay đổi, cô vui thì vui nhưng họ quan tâm cô là vì thương cô hay vì thương cháu của mình.
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô đột nhiên xuống dốc, vì không muốn để ai thấy biểu cảm đó nên rất nhanh cô đã trở về trạng thái ban đầu: "Con không sao, hiện tại chỉ là thèm ăn thôi ạ!"
"Con muốn ăn gì mẹ liền chuẩn bị cho."
"Con thèm trái cây."
"Vậy lát để mẹ đi mua cho con."
Đinh Thiên Ân thấy mẹ đột nhiên thay đổi hẳn hoi như vậy bản thân cũng thấy vui lay, cuối cùng cô cũng được họ chấp nhận: "Mẹ, con cũng thèm ăn."
Thấy vậy Đinh Thiên Ân lên tiếng góp chút niềm vui.
Mẹ Đinh định lên tiếng nói nhưng ba Đinh ở phía sau từ nãy giờ cưới lấy lời vợ: "Con thèm thì đi tự mà mua, ba mẹ chỉ mua cho Yết Hỷ mà thôi."
Lúc trước ba Đinh đối với cô ghét cay ghét đáng vô cùng, lần này thì khác rồi, không còn như vậy nữa, chung quy cô thấy nhẹ nhõm lắm!
"Ơ...!ba mẹ có con dâu liền không thèm nhìn mặt con nữa sao?"
"Mặc kệ con, thân xác to tướng như vậy chẳng lẽ không biết tự đi mua ăn."
Ba Đinh bĩu môi cảm thán đôi điều, bước chân nhẹ nhàng sợ làm kinh động đến cháu nội trong bụng: "Ngoài thèm ăn ra con còn muốn gì khác nữa không? Ba và mẹ liền giúp con."
Lữ Thiết Nhan lắc đầu, có chút ngại: "Dạ không ạ, con chỉ thèm ăn thôi.
Nhưng mà lát về con bảo Thiên Ân ghé mua cũng được, con không muốn phiền đến ba mẹ."
Mẹ Đinh nghe vậy hình như không hài lòng, phản bác ngay: "Cái gì mà phiền chứ, ba mẹ thấy không hề phiền chút nào, ngược lại còn thấy vui là đằng khác."
"Nhưng mà..."
"Không cần nhưng nhị gì cả..." Mẹ Đinh tựa như sắp xếp sẵn hết cả rồi, đang nói chuyện với cô lại nhìn sang Đinh Thiên Ân, nói: "Con và Yết Hỷ thu dọn đồ đạc đến Đinh gia ở đi để mẹ tiện chăm sóc cho hai mẹ con nó, biết chưa?"
"Mẹ hỏi Yết Hỷ đi, con không thể quyết định được."
Đinh Mẫn Nhu nhìn mẹ tỏ ra khó xử, dù gì mà nói toàn quyết định đều nằm ở cô.
Mẹ Đinh thấy con trai đùn đẩy thì mới nhớ, so với bà cô vẫn là người mà con trai bà nghe theo nhất: "Yết Hỷ con thấy thế nào? Về đó ở đi, có ba có mẹ, con sẽ không thấy buồn đâu."
Mẹ Đinh vì sợ cô để tâm đến những chuyện trước kia mà từ chối lời đề nghị của mình nên bà ra sức nài nỉ cô, bằng mọi giá phải để cô về Đinh gia sống, dù gì đây cũng là cháu của Đinh gia, cô và con trai bà đã đăng kí kết hôn xem như là một phần người nhà.
Dù muốn dù không bà vẫn muốn để cô ở bên tiện chăm sóc.
Thấy bà ấy thống thiết nài nỉ như vậy Lữ Thiết Nhan không đành lòng mà từ chối: "Vâng ạ, con sẽ về đó."
Hai người nghe xong liền vui mừng vô cùng, cảm giác cứ như trúng số độc đắc vậy.
Đinh Mẫn Nhu mới chính là người không vui nhất ở đây, khoảng thời gian sau này cô ta phải sống chung với người mà mình không thích, điều đó quá sức tưởng tượng rồi!
"Mẫn Nhu, con về nhà căn dặn người làm thu dọn phòng cho anh và chị dâu của con đi...!à nhớ là dọn thật kĩ, không được để xót lại một hạt bụi nào cả."
Đinh Mẫn Nhu dạ vâng cho có rồi rời đi, vừa đi vừa lầm bầm: "Còn bắt tôi kêu người dọn phòng, chỉ là một đứa bé thôi mà, cần gì phải mê mẩn như vậy!"
Trên đường về nhà, Đinh Mẫn Nhu tự lái xe nên vô tình va chạm với một chiếc xe khác, mà lỗi hoàn toàn là do mình.
Cô ta thậm chí không cảm thấy bản thân có chút lỗi lầm nào, còn xuống xe buông lời chửi mắng: "Bộ bị mù à mà đυ.ng phải xe tôi vậy? Có biết nó đắt tiền lắm không?"
Là do cô ta chạy quá tốc độ đến nỗi vượt đèn đỏ mà không hề hay biết, nên mới va chạm với xe khác.
Người lái xe kia bước ra, điều làm Đinh Mẫn Nhu bất ngờ hơn hết, chủ xe lại là thấy giáo chủ nhiệm.
"Thầy..."
"Chính em là người vượt đèn đỏ rồi va chạm với xe của thầy, em không biết tỏ ý xin lỗi còn ở đây chửi bới!".