"Đúng vậy, ruộng nhà ta bị ngập còn nhiều hơn, năm nay còn không biết có qua được mùa đông không nữa."
"Quan gia làm ơn thương xót, bớt thu một chút đi."
Nha dịch nhướng mày: "Ý ngươi là, Loan Câu thôn không muốn nộp thuế ruộng à?"
Không nộp thuế ruộng là tội nặng, sẽ bị đánh
bảng.
Lý chính sợ run người, vội vàng nói: "Không dám không dám, lão hủ chỉ muốn xin quan gia khai ân, có thể bớt thu một chút không... nếu không, sợ rằng mọi người không sống nổi qua mùa xuân năm sau."
"Chuyện này ta không làm chủ được, cấp trên đã ra lệnh bao nhiêu thì là bấy nhiêu, mấy thôn bên cạnh còn bị ngập nặng hơn thôn các ngươi, cũng có ai nói
đến chuyện bớt nộp đâu!"
Lý chính thấy không còn hy vọng, thở dài gật đầu, phái người đi từng nhà thông báo, mấy ngày nay nhanh chóng chuẩn bị lương thực.
Nha dịch ho khan một tiếng, lên giọng nói: "Hạn trong vòng ba ngày phải chuẩn bị
xong thuế ruộng, lương thực không được
kém chất lượng, không được
lấy cũ
đổi mới, không được lấy cỏ đá
đổi lương thực, nếu phát hiện sẽ bị đánh ba mươi roi, phạt thêm năm thạch lương thực!"
Bá tánh sợ hãi không dám hó hé, trước quyền lực tuyệt đối, có bao nhiêu ý kiến và sự bất mãn cũng đều vô dụng. Cánh tay không thể vặn lại đùi, huống chi bá tánh còn chẳng
phải là cánh tay, nhiều nhất cũng chỉ
là một sợi lông tơ.
Lục Dao vỗ vỗ Tiểu Đậu và Tiểu Niên vẫn đang xem náo nhiệt: "Đi thôi, về nhà chuẩn bị lương thực."
Ba người vừa đi đến cửa nhà thì thấy bốn năm người đàn ông đứng trước cửa.
Lục Dao nghi ngờ hỏi: "Mấy vị có chuyện gì vậy?"
"Triệu gia tiểu lang, cầu xin cậu cho bọn ta vay
một ít lương thực!"
Chương 36
Lục Dao cảnh giác nhìn mấy người này, tuy rằng đều quen mặt nhưng không đến mức có thể vay lương thực.
Một người đàn ông có đôi mắt tam giác lên tiếng trước: "Năm nay mất mùa, ruộng đồng bị thiên tai, nhà ta mười sáu mẫu ruộng chỉ thu hoạch được tám thạch lương thực, bây giờ thu thuế phải nộp hơn một nửa, nhà lấy đâu ra đủ ăn!"
Lục Dao cau mày, nghĩ thầm mưa này đâu phải do cậu
gây ra, mất mùa thì liên quan gì đến cậu?
Người đàn ông thấy cậu không nói gì, lại tự mình nói: "Nhà cậu bán đậu phụ phát tài rồi, trong nhà chắc chắn tích trữ không ít đậu, ta cũng không vay nhiều, vay hai thạch thôi, đợi mùa thu năm sau sẽ trả lại cho cậu."
"Nhà ta ruộng nhiều, phải vay ba thạch."
"Ta cũng muốn vay hai thạch, sang năm thu hoạch xong sẽ trả."
Lục Dao còn chưa kịp mở miệng, mấy người kia đã ồn ào bàn tán, cứ như đã chắc chắn cậu nhất định sẽ cho vay vậy.
"Chuyện này ta không làm chủ được, phải đợi Đại Xuyên về rồi nói sau."
Người đàn ông cầm đầu xua tay: "Đâu phải chuyện gì to tát, cậu cứ cho bọn ta vay trước đi, lát nữa ta sẽ nói với hắn một tiếng là được."
Người này họ Cao tên là Cao Thanh Hà, chính là anh trai của Cao Thanh Liên thường chơi với Tiểu Niên, hắn ta bằng tuổi Triệu Bắc Xuyên, tính cách rất hung hăng, bây giờ là tên côn đồ nổi tiếng trong thôn.
"Cậu không thể trơ mắt nhìn bọn ta không nộp được thuế chứ?"
Lục Dao tức giận, định dùng
đạo đức để
ép buộc cậu
đây à? "Các người không nộp được thuế thì liên quan gì đến nhà ta?"
"Này, nói chuyện không thể như vậy được, bà con lối xóm
ở chung một làng, cho bọn ta vay
một ít dùng trước thì có làm sao? Đâu phải là không trả. Hơn nữa nếu không phải ngày nào bọn ta cũng mua đậu phụ nhà cậu, thì cậu kiếm được nhiều lương thực như vậy sao?"
Lời này vô liêm sỉ đến mức khiến Lục Dao bật cười: "Ta làm đậu phụ là dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, liên quan gì đến các người? Mua đậu phụ rồi các người không ăn sao? Hay là đều
vào bụng chó hết rồi!"
"Ngươi!" Tên đó tức đến mức mặt đỏ tía tai.
Mấy người thấy Lục Dao khó nói chuyện, nhìn nhau,
nảy ra ý định xông vào cướp. Dù sao Triệu Bắc Xuyên cũng không có nhà, cứ lấy lương thực trước rồi tính.
Chuyện này chỉ cần không
gây chết người, bọn họ cứ một mực nói là mượn, quan phủ cũng sẽ không quản, chỉ bảo lý chính đi hòa giải, mà lý chính của Loan Câu thôn chính là cậu ruột của Cao Thanh Hà.
Cao Thanh Hà đẩy người
đứng chắn cửa ra: "Cứ vào lấy lương thực trước, đợi Đại Xuyên về ta sẽ xin lỗi hắn!"
Lục Dao bị đẩy loạng choạng, cánh tay va vào cửa, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
"Tẩu tử, tẩu không sao chứ!" Tiểu Niên và Tiểu Đậu sợ đến mức ứa nước mắt.
"Không sao, hai đứa mau đi gọi Triệu đại bá, Điền nhị ca đến giúp!"
"Cứu mạng! Cướp lương thực rồi! Mau tới cứu với!" Lục Dao tức đến run người, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, chỉ vì nhà cậu có nhiều lương thực mà bọn họ có thể ngang nhiên cướp đoạt như vậy sao? Còn có vương pháp không!
Trong thôn không chỉ có nhà cậu có lương thực, tại sao đám người này không đi mượn nhà họ Tần, không đi cướp nhà họ Đinh? Chung quy là do bọn họ bắt nạt nhà Triệu Bắc Xuyên là người nơi khác đến, trong thôn không có họ hàng thân thích giúp đỡ.