Chương 9

Mặt khác, cậu cũng muốn gặp tiểu phu quân của mình, hai đứa nhỏ trông cũng không xấu, người kia hẳn cũng không đến nỗi xấu xí.

Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu chạy lăng quăng cả người mồ hôi trở về, "Còn việc gì cần chúng ta làm không!"

"Mang chăn đệm ra phơi nắng."

"Vâng ạ!" Hai đứa nhỏ nhận nhiệm vụ xong liền chạy vụt đi, một lát sau đã khiêng chăn đệm ra.

Trong sân nhà họ Triệu không có sào phơi quần áo, treo lên hàng rào phải có người trông chừng. Đừng thấy chăn đệm này bẩn thỉu cứng như tấm ván, cũng có người trộm đấy. Trong thời đại vật chất cực kỳ khan hiếm này, một miếng vải rách cũng là đồ tốt, huống chi là cái chăn lớn như thế này.

Lục Dao bảo hai đứa nhỏ bê ghế gỗ ra ngồi bên hàng rào trông chừng chăn, còn mình thì lau chùi nhà bếp, úp bát đũa đã rửa sạch lên bệ cửa sổ phơi khô rồi cất vào tủ bát.

Đổ nước mới vào nồi, Lục Dao chuẩn bị gội đầu lau người, cậu sắp ngứa chết rồi.

Một lát sau nước sôi, múc ra chậu gỗ pha thêm nước lạnh, Lục Dao xõa tóc ra gội đầu. Nhà nông không có dầu gội chỉ có thể dùng tro bếp, gội lần đầu tiên nước đã biến thành nước bùn, lần thứ hai đỡ hơn một chút, đến lần thứ ba mới gội sạch tóc hoàn toàn.

Phải nói chất tóc của người xưa thật tốt, vừa đen vừa bóng, chỉ là để trên đầu nóng quá, Lục Dao định lát nữa sẽ lén cắt bớt đi một chút.

Gội đầu xong liền tranh thủ nước tắm rửa, có lẽ là nguyên chủ đã tắm rửa trước đêm thành thân, cho nên trên người cũng không quá bẩn, qua loa lau qua một lượt thay quần áo sạch sẽ, ngồi trong sân bắt đầu bắt chấy rận.

Chấy rận là thứ cực kỳ đáng ghét, chỉ cần dính vào là có thể sinh ra mãi. Cậu nhớ lúc nhỏ cũng từng bị bạn học lây, là đại tỷ cầm cái lược dày tỉ mỉ bắt sạch cho cậu.

Nhắc đến đại tỷ, Lục Dao lại không khỏi chua xót mũi, không biết giờ này tỷ ấy thế nào rồi. Chắc là các tỷ tỷ sẽ giấu cha mẹ chuyện cậu mất, nếu không thì người già lớn tuổi như vậy chắc chắn không chịu nổi đả kích.

Nỗi buồn nhanh chóng bị sự ghê tởm của chấy rận xua tan.

Biết trên người có chấy rận và tận mắt nhìn thấy chúng vẫn là hai chuyện khác nhau, khi từng con chấy rận to bằng hạt vừng bị cậu lôi ra khỏi tóc, Lục Dao chỉ muốn lấy dây treo cổ thêm lần nữa!

Điền nhị tẩu cho gà ăn xong liền ra ngoài, lúc này đang là lúc nông nhàn, đàn ông ra ngoài làm lao dịch, phụ nữ ở nhà nhàn rỗi hơn không ít, mấy người phụ nữ phu lang ngồi hóng mát dưới gốc cây du lớn đầu làng.

"Điền nhị tẩu đến rồi, mau lại đây ngồi." Người nói chuyện là một tiểu ca nhi mặt dài, hắn họ Tống là một quả phu, có một đứa con trai sáu tuổi.

Điền nhị tẩu ngồi xuống, hắn vội vàng ghé sát vào hỏi, "Người nhà Đại Xuyên cứu được chưa?"

"Cứu được rồi, may mà ta với Triệu thẩm đến kịp lúc, chậm thêm một khắc nữa là người đã không còn."

"Chậc chậc chậc, vừa mới thành thân đã treo cổ, đây là bất mãn với nhà họ Triệu đến mức nào chứ." Người nói chuyện là một phụ nữ mặt vuông khác.

Tống quả phu gật đầu phụ họa, "Hắn nếu đã chướng mắt Đại Xuyên thì chi bằng sớm hòa ly, chết ở nhà người ta là có ý gì?"

Điền nhị tẩu xua tay, "Không thể nói như vậy được, tiểu lang kia chắc là nghĩ quẩn, treo cổ một lần rồi là sẽ nghĩ thông suốt thôi, hôm nay ta thấy hắn dọn dẹp nhà cửa đấy, trông cũng là người siêng năng."

Tống quả phu bĩu môi, trong lòng cực kỳ khinh thường.

Chồng hắn hai năm trước đi làm lao dịch bị đá trên núi rơi trúng chết, triều đình chỉ bồi thường mười lượng bạc, số tiền này chưa qua tay hắn đã bị mẹ chồng giữ lại, nói là để dành cho cháu trai cưới vợ.

Tống quả phu có ý muốn tái giá, nhưng cũng không nỡ bỏ con trai và số bạc kia, liền muốn chiêu một người chồng về nhà, vừa đúng lúc Triệu Bắc Xuyên không cha không mẹ, là người thích hợp nhất.

Vốn định đợi sau khi lao dịch kết thúc sẽ tìm người mai mối, không ngờ lại bị tên họ Lục kia cướp trước, tức đến mức hắn mấy đêm không ngủ ngon giấc, nổi đầy mụn nước trong miệng.

Triệu Bắc Xuyên là người tốt như thế nào chứ, nhất là thân thể cường tráng kia... Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến hắn tim đập chân run.

"Tiểu lang nhà họ Lục thật sự là không biết điều, ta nói hắn lớn tuổi như vậy rồi, có thể gả đi được là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh!"

"Đúng vậy, sắp hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa gả đi, chẳng lẽ có tật xấu gì sao?"

Đám người này càng nói càng khó nghe, Điền nhị tẩu nghe không nổi nữa, đứng dậy về nhà.

Lúc đi ngang qua nhà họ Triệu, thấy Lục Dao đang gội đầu cho hai đứa nhỏ, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất chờ Lục Dao xối nước.

Từ ngày cha mẹ qua đời, hai đứa nhỏ đã trở thành những đứa trẻ bụi đời, tuy ca ca lo cho chúng ăn uống đầy đủ, nhưng đàn ông thô kệch rất ít khi gội đầu cho chúng.