Chương 86

Đi về phía trước khoảng ba bốn mươi trượng, tiếng hú càng lúc càng lớn, nghe giống tiếng lợn rừng, Triệu Bắc Xuyên cảm thấy tiếng hú này hơi kỳ lạ, thấy cành cây của cây đại thụ bên cạnh to khỏe, liền cất giáo rồi trèo lên.

Leo lên chỗ cao thì nhìn rõ hơn, cách đó không xa có năm sáu con sói đang vây quanh một con lợn rừng, con lợn rừng đó ít nhất cũng phải hai trăm cân, trông rất to khỏe, phía trước còn có một cặp nanh dài.

Người xưa thường nói, vào rừng gặp thú dữ khác thì không sợ, chỉ sợ gặp lợn rừng, thứ này sức lực lớn lại hay thù dai, một khi chọc giận nó thì nó sẽ đuổi gϊếŧ đến cùng.

Mấy con sói rõ ràng cũng không muốn đối đầu trực diện với nó, mục tiêu của chúng là lợn nái và mấy con lợn con phía sau con lợn rừng đực.

Lợn rừng là động vật sống theo bầy đàn, thường thì cả đàn sống cùng nhau, mấy con sói nhân lúc lợn rừng đực ra ngoài kiếm ăn liền muốn tập kích lợn nái, không ngờ lại bị lợn rừng đực phát hiện.

Triệu Bắc Xuyên nuốt nước bọt, mấy con lợn rừng này mà bắt được thì mang về chắc chắn sẽ bán được giá cao, tiện thể tẩm bổ cho tiểu phu lang của hắn.

Nhưng lúc này hắn không dám xuống, dù hắn có sức khỏe hơn người cũng không phải đối thủ của mấy con thú dữ này, Triệu Bắc Xuyên không vội, hắn ngồi yên trên cây xem hai bên đánh nhau.

Chẳng mấy chốc, bầy sói bắt đầu tấn công, chúng phối hợp ăn ý, thân hình nhanh nhẹn, một con phụ trách thu hút sự chú ý, mấy con còn lại chuyên tấn công vào lưng con lợn rừng.

Nhưng lợn rừng da dày thịt béo, cắn mấy cái cũng chẳng ăn thua, ngược lại có một con bị lợn rừng nổi điên húc trúng, cặp nanh dài húc thủng bụng con sói, khiến nó đau đớn kêu ầm ĩ.

Mấy con sói khác sốt ruột, có một con hình như muốn vượt qua con lợn rừng đực để tập kích lợn con phía sau.

Nhưng con lợn rừng đực phòng thủ rất nghiêm ngặt, vừa thấy sói lảng vảng tới gần là nó lập tức xông tới, dọa cho con sói kia bỏ chạy thục mạng, sợ bị nó húc thêm lần nữa.

Con sói đầu đàn gầm gừ ra lệnh, chuẩn bị phát động cuộc săn cuối cùng, nếu không hạ gục được con mồi thì sẽ từ bỏ.

Chỉ thấy một con sói già tiến lên thu hút sự chú ý của lợn rừng, cúi đầu nhe nanh về phía nó.

Lợn rừng quả nhiên mắc câu, hai chân trước bới đất, đột nhiên lao về phía con sói đó. Ngay lúc này, sói đầu đàn lao tới với tốc độ cực nhanh, cắn một phát vào cổ con lợn rừng.

Lợn rừng đau đớn kêu la thảm thiết, tiếng kêu chói tai làm lá cây trong cả khu rừng rung lên xào xạc.

Triệu Bắc Xuyên ôm chặt thân cây, tay cầm giáo ướt đẫm mồ hôi, trong lòng không ngừng cổ vũ cho con lợn rừng, cố gắng thêm chút nữa, nhất định đừng chết, nếu nó chết thì bầy sói chắc chắn sẽ tóm gọn cả lợn nái và lợn con, hắn sẽ tay trắng trở về mất!

Con lợn rừng đó cũng thực sự bộc phát sức mạnh cuối cùng, kéo theo con sói đầu đàn trên người lao về phía một gốc cây lớn cách đó không xa!

Sói đầu đàn thấy tình hình không ổn, lập tức nhả miệng bỏ chạy sang một bên, những con sói khác cũng chạy theo sau nó, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.

Triệu Bắc Xuyên chờ đợi đúng thời cơ này, trượt từ trên cây xuống, lặng lẽ đi về phía con lợn rừng. Vừa rồi đánh nhau với bầy sói đã tiêu hao gần hết sức lực của nó, lúc này nó đang nằm trên mặt đất đau đớn kêu rên, căn bản không phát hiện ra phía sau có thợ săn đang đến gần.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Triệu Bắc Xuyên hai tay cầm giáo, dùng hết sức đâm mạnh vào cổ con lợn rừng!

Lợn rừng lại kêu lên thảm thiết, vùng dậy định phản kháng, nhưng Triệu Bắc Xuyên không cho nó cơ hội, rút giáo ra lại đâm thêm nhát thứ hai, nhát thứ ba, cho đến khi cổ con lợn rừng đầy máu, không còn động đậy nữa hắn mới dừng lại.

Triệu Bắc Xuyên thở hổn hển, người run lên vì kích động, không yên tâm dùng giáo chọc chọc con lợn rừng mấy cái, xác định nó đã chết hẳn mới xách chân sau kéo nó đi.

Đi ngang qua ổ lợn, lợn nái đã biến mất, trong ổ chỉ còn bốn con lợn con. Triệu Bắc Xuyên trực tiếp xách chúng lên nhét vào túi mang về.

Con lợn rừng đực này thực sự rất nặng, ít nhất cũng phải hai trăm cân, Triệu Bắc Xuyên dễ dàng vác nó lên vai, tay kia còn không quên xách theo một gánh củi.

Vì săn bắn nên mất thêm chút thời gian, lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Lục Dao đứng ở cổng sốt ruột như kiến bò chảo nóng, sợ hắn gặp nguy hiểm trên núi, đợi mãi cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao lớn của một người đang đi tới từ xa.

"Triệu Bắc Xuyên?"

"Ơi."

Lục Dao chạy ào ra: "Sao huynh về muộn thế?"

Triệu Bắc Xuyên cười hề hề, lắc lắc con lợn rừng trên vai: "Nhìn xem, ta mang gì về cho cậu này."

Lục Dao trợn mắt há mồm kinh ngạc: "Đây, đây là lợn rừng sao?"