Xe la rộng rãi, thế là tiện thể cho Tiểu Niên và Tiểu Đậu đi theo ra ngoài chơi.
Ban đầu cũng định gọi cả nhà Lâm Đại Mãn đi cùng, nhưng Lâm Đại Mãn nói hôm nay phải đến nhà họ Tống lấy thóc. Lúc trước khi ly hôn, Tống Trường Thuận đã đồng ý sau vụ mùa sẽ chia cho hắn một nửa số thóc thu hoạch được trên ruộng. Hiện tại thóc lúa trong thôn gần như đã thu hoạch xong, cũng đến lúc hắn phải đi lấy phần của mình.
Cả nhà họ Triệu vui vẻ ngồi lên xe la đi về phía trấn trên.
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu lần đầu tiên vào trấn đi chợ, trên đường đi hai đứa nhỏ kích động nói liên tục: "Anh dâu, Thu Thủy trấn có lớn không?"
"Không lớn lắm, nhưng lớn hơn thôn mình."
"Thế anh đã từng đến trấn nào lớn hơn chưa?"
Lục Dao nghẹn lời, kiếp trước hắn đã từng đến Bắc Thượng Quảng Thâm, kiếp này hình như mới chỉ đến trấn trên mà thôi.
"Chưa từng, nhưng nghe nói Bình Dương huyện lớn hơn Thu Thủy trấn gấp mấy lần, trên nữa còn có phủ thành Bình Châu và kinh thành Thượng Kinh, sau này có cơ hội chúng ta sẽ đi hết." Đó đều là những lời Hứa tú tài khoe khoang với nguyên chủ, Lục Dao thuận miệng nói ra.
Triệu Tiểu Niên nghe mà ước ao: "Nếu thật sự được đi thì tốt quá."
"Anh dâu, trên trấn có bán gì vậy?" Triệu Tiểu Đậu mυ"ŧ tay hỏi.
"Bán vải, bán gạo, bán đồ ăn, cái gì cũng có, lát nữa anh dâu mua cho hai đứa bánh bao thịt to nhé."
"Anh dâu tốt quá!" Hai đứa nhỏ kích động nhào vào lòng hắn.
"Đừng nghịch nữa, coi chừng ngã xuống đấy."
Triệu Bắc Xuyên cười tít mắt, quất roi: "Giá!"
Đến trấn trên, bọn họ đến tiệm gạo trước, tiểu nhị bán gạo vẫn còn nhận ra Lục Dao, cười tươi chào hỏi: "Tiểu lang quân lại đến bán lương thực ạ?"
"Ừ, phiền cậu cân giúp số đậu nành trên xe, đổi hết lấy tiền mặt nhé."
Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Trên xe toàn là đậu nành ạ?"
"Đúng vậy."
Nhận nhiều lương thực như vậy vượt quá quyền hạn của cậu ta: "Xin quý khách đợi một lát, tôi đi gọi chưởng quầy đến."
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc trường sam, để râu quai nón bước ra, trước tiên chào hỏi Lục Dao và Triệu Bắc Xuyên, rồi bảo tiểu nhị dùng que sắt chọc vào từng bao kiểm tra đậu nành.
Thấy trong đó không có đậu hỏng hay lẫn đá sỏi, ông ta vỗ tay nói: "Đậu nành rất tốt, một thạch tôi thu năm trăm văn."
Mắt Lục Dao sáng lên, không ngờ lại cao hơn lần trước năm mươi văn!
Mấy tiểu nhị lên xe bê đậu nành xuống cân, tổng cộng hai mươi ba bao đậu nành là hai mươi mốt thạch, quy đổi ra tiền là mười quan năm trăm văn!
Mười quan tiền này không hề nhẹ, một đồng tiền nặng hai thù bốn ti, quy đổi ra đơn vị đo lường hiện đại là bốn gam, một nghìn văn là bốn kilogam, mười quan tiền đầy đủ nặng tám mươi cân!
Vị chưởng quầy này rất tốt, sợ tiền nặng quá khó cầm, liền hỏi bọn họ: "Hai vị có muốn đổi sang bạc không?"
Lục Dao nhớ mang đồng tiền đến ngân hàng đổi bạc sẽ bị lỗ, một nghìn một trăm văn mới đổi được một lạng bạc.
Hắn vội vàng xua tay: "Cảm ơn chưởng quầy, tôi không cần đổi sang bạc." Số tiền này lát nữa có khi tiêu hết rồi.
Không lâu sau, hai tiểu nhị bê một rổ đồng tiền đến cho Lục Dao kiểm, tiền đều được xâu thành từng quan, Lục Dao đếm qua loa xác nhận không sai, liền bảo Triệu Bắc Xuyên bê lên xe la.
Ra khỏi tiệm gạo, Lục Dao mới kích động lay vai Triệu Bắc Xuyên: "Phát tài rồi, phát tài rồi! Hơn mười quan tiền đấy!"
Triệu Bắc Xuyên cười nói: "Đừng lay nữa, cậu không phải muốn mua xe la sao, giờ đi mua đi."
"Được!" Lục Dao sờ vào đống tiền trong sọt tre, cười ngây ngô, còn gì sung sướиɠ hơn mùi tiền chứ?
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vẫn chưa có khái niệm gì về tiền, mắt hai đứa nhỏ dán chặt vào mấy quầy hàng ven đường, không rời ra được.
"Anh dâu, kia là bán gì vậy?"
"Đó là kẹo đường, đi, qua đó mua nào!"
"Cái này thì sao?"
"Đây là kẹo hồ lô, mua hai xiên nhé!"
"Anh dâu, em muốn ăn bánh bao thịt."
"Mua!"
"Anh dâu..." Triệu Bắc Xuyên ho khan một tiếng, hai đứa nhỏ im bặt.
Lục Dao mua hết một lượt đồ ăn vặt ven đường, tổng cộng cũng chỉ mất sáu mươi lăm văn tiền. Nghĩ lại một tháng trước, hắn còn đang đau đầu vì bát mì thịt luộc hay mì chay mấy văn tiền, không khỏi cảm thán, bất kể ở thời đại nào, có tiền quả là sướиɠ!
Mua đồ ăn xong, Triệu Bắc Xuyên đánh xe la đến Hạ Tam Lý, mục đích chính của chuyến đi này là mua một con la.
Có lẽ vì vụ mùa đã kết thúc, người dân đều rảnh rỗi nên hôm nay đi chợ rất đông, xe la chen chúc trong dòng người, gần như không nhúc nhích được.
Vất vả lắm mới đến chỗ bán gia súc, Lục Dao nhảy xuống xe đi hỏi.
Chợ gia súc chủ yếu vẫn là bán lợn dê, trâu bò rất hiếm, chỉ có một hai con mà giá bán lại rất cao. Lừa và la thì nhiều hơn một chút, còn ngựa thì Lục Dao chỉ thấy một con già.