Lục Dao nói ngắn gọn, kể lại chuyện Tống quả phu thầm mến tướng công của mình, yêu mà không được nên muốn hãm hại chàng, nhìn Hứa tú tài đang há hốc mồm nói, "Ngày mai sẽ có người tới tìm ngươi, đưa cho ngươi một số tiền để ngươi tới làng bôi nhọ thanh danh của ta, đến lúc đó ngươi sẽ làm gì?"
Hứa Đăng Khoa nuốt nước bọt, "Đưa bao nhiêu tiền?" Lục Dao trầm mặt. "Nhiều, bao nhiêu tiền cũng không thể làm loại chuyện trái đạo đức này! Tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta, ta sao có thể vì một chút tiền tài mà hại thanh danh của cậu?"
Lục Dao cười lạnh trong lòng, đó là do tiền đưa chưa đủ nhiều, nếu đưa cho ngươi trăm tám mươi lượng, thì đến mẹ ruột ngươi cũng có thể bịa ra chuyện xấu xa!
Đương nhiên lời này Lục Dao không nói ra miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, "Số tiền này ngươi cũng có thể lấy, nhưng lấy rồi thì đừng tới làng ta bịa chuyện, nếu không thì chuyện ngươi gian lận trong kỳ thi Hương..."
Hứa Đăng Khoa mặt mày tái mét, "A Dao cậu yên tâm, ta nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không nói ra ngoài nửa lời."
Lục Dao mỉm cười gật đầu, đánh xong một cái tát rồi cho một viên kẹo, "Dù sao chúng ta cũng có nhiều năm tình nghĩa, chuyện của ngươi ta cũng sẽ không nói lung tung với người khác."
"Ai~ Ta biết trong lòng cậu vẫn còn ta."
Lục Dao thấy hắn ta lại muốn tự luyến, vội nói, "Dừng lại, không còn việc gì nữa thì ta đi trước đây."
Trên đường từ trấn trở về, khi đi ngang qua cửa nhà Tống Trường Thuận, thấy Lâm Đại Mãn đang ngồi trong sân nhổ cỏ.
"Đại Mãn ca, bận rộn à?"
Mấy ngày nay bán đậu phụ, hai người dần quen thân, Lục Dao cố ý tiếp cận, cộng thêm cậu có ngoại hình dễ nhìn, ăn nói dễ nghe, tự nhiên khiến Lâm Đại Mãn nảy sinh hảo cảm.
"Cậu đi đâu đấy?"
"Đi trấn trên mua ít đồ."
"Biết trước cậu đi trấn trên thì đã nhờ cậu mua hộ ít đồ rồi, sắp lập thu rồi sáng tối trời đều se lạnh, ta muốn mua ít vải may cho hai đứa nhỏ trong nhà bộ quần áo."
Lục Dao chợt nảy ra ý tưởng, "Vừa hay ta cũng muốn mua vải, ngày mai chúng ta cùng đi nhé?"
Lâm Đại Mãn cười nói: "Được chứ, cậu bán đậu phụ xong thì qua gọi ta."
Sáng sớm hôm sau, Lục Dao kéo Triệu Bắc Xuyên nói: "Hôm nay ta có chút việc, phải đi trấn trên một chuyến, chàng giúp ta bán đậu phụ được không?"
"Ừ." Triệu Bắc Xuyên đáp khẽ.
"Chàng không hỏi ta đi trấn trên làm gì sao?" Lục Dao cố ý trêu chọc chàng.
"Vì chuyện của Tống quả phu chứ gì."
"Chờ xem, ta sắp phản kích bọn họ rồi đây!" Lục Dao nắm chặt tay nhỏ vung về phía không khí hai cái, khiến Triệu Bắc Xuyên bật cười.
"Ơ? Chàng cười rồi kìa, chàng cười lên đẹp thật đấy."
Triệu Bắc Xuyên mím môi quay vào nhà, Lục Dao nhịn không được bật cười, thầm nghĩ tên kiệm lời này cũng đáng yêu đấy chứ.
Tới cửa nhà Tống Trường Thuận, Lâm Đại Mãn vừa cho gà ăn xong, nhà hắn ta có hai đứa nhỏ, đứa lớn sáu tuổi, đứa nhỏ bốn tuổi, ngày thường đều tự mình trông nom, hôm nay phải đi trấn trên nên đã gửi cả hai đứa sang nhà bà nội.
"Ta cứ tưởng cậu phải đến quá trưa mới đi chứ." Lâm Đại Mãn vỗ vỗ bụi đất trên người, rửa tay rồi đi ra khỏi sân.
"Hôm nay để Đại Xuyên đi bán đậu phụ, ta lười biếng một hôm."
"Nhà cậu xây xong chưa?"
"Sắp rồi, mấy hôm nữa là đến ngày lên xà nhà, nhờ các cụ trong làng xem ngày, là ngày hai mươi tám tháng bảy."
Lâm Đại Mãn hâm mộ nói: "Hôm đó ta đi ngang qua nhà cậu, liếc nhìn căn nhà mới, xây rộng rãi thật đấy, sau này sinh năm sáu đứa nhóc cũng ở thoải mái."
Lục Dao giả vờ đỏ mặt nói: "Làm gì dễ vậy, lúc ta thành thân tuổi đã lớn rồi, sợ là khó mang thai."
Lâm Đại Mãn đã sinh hai đứa con nên có kinh nghiệm về khoản này, kéo tay cậu mách nước, "Lúc ân ái, lấy gối kê cao eo lên, chắc chắn sẽ mang thai."
Lần này mặt Lục Dao thật sự đỏ bừng, cậu và Triệu Bắc Xuyên còn chưa tiến triển đến mức đó.
"Đừng ngại, tranh thủ lúc còn trẻ mau sinh con cái, về già còn có người nương tựa."
Lục Dao gật đầu lung tung, vội vàng chuyển chủ đề, "Tẩu tử của huynh... Tống quả phu, huynh hiểu rõ người này không?"
Lâm Đại Mãn nhịn không được khịt mũi, "Cậu nhắc đến hắn ta làm gì?"
"Hồi trước, hai nhà chúng ta cãi nhau một trận, hắn ta ra ngoài nói xấu ta khắp nơi."
"Hắn ta là người quen thói nói xấu sau lưng, còn có bụng dạ xấu xa, lúc chưa phân gia thường xuyên xúi giục ta cãi nhau với mẹ chồng, ta khinh hắn ta!"
Nhà họ Tống phân gia là chuyện của mấy năm trước, lúc đó đại ca nhà họ Tống còn chưa mất, vì chuyện ruộng đất mà hai nhà cãi nhau một trận, nhà Tống Trường Thuận bị đuổi sang căn nhà cũ bên cạnh.
Sau này Tống Trường Phú chết, Tống lão thái muốn nhà lão nhị dọn về, Lâm Đại Mãn sống chết không đồng ý, hắn ta lười phải giao thiệp với những người đó.