Hai người đến thấy Lục Dao gầy đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút huyết sắc, Lục mẫu đau lòng, vội vàng tiến lên nắm lấy tay cậu hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Sao mặt mũi lại xanh xao thế này?"
"Không sao, chỉ là bị ướt mưa cảm lạnh, sốt một trận thôi."
"Người vốn đã yếu ớt, còn không biết giữ gìn sức khỏe, lỡ như có mệnh hệ gì thì làm sao!"
Lục Dao nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp. "Không nghiêm trọng đến vậy đâu, Đại Xuyên mua thuốc cho con rồi, đã đỡ hơn nhiều."
Vừa nói xong, Triệu Bắc Xuyên xách xẻng bước vào sân, "Cha, nương, hai người đến rồi."
"Ừ." Lục Quảng Sinh cười đáp, ông thực sự rất quý mến con rể này, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
"Hai người vào nhà ngồi đi, con đi mua chút thức ăn, trưa nay ở lại dùng cơm."
Lục Quảng Sinh vội vàng xua tay, "Không cần phiền phức, chúng ta đến xem một chút rồi về."
Lục Dao kéo hai người vào nhà, "Vào đi ạ, lát nữa còn phải nhờ cha xem qua căn nhà nữa, nó sập tan hoang rồi, tính toán xem xây lại tốn bao nhiêu tiền."
Hai người không từ chối nữa, đi theo Lục Dao vào nhà.
Trong nhà, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vừa thấy người lớn đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi, rồi chạy ra ngoài chơi.
Lục mẫu: "Hai đứa nhỏ này cũng ngoan đấy, nhưng con định khi nào thì sinh con?"
Lục Dao nghe bà hỏi vậy thì ngẩn người, "Không, không vội, Đại Xuyên mới vừa trở về."
"Nhưng cũng phải nhanh lên, ca nhi càng lớn tuổi càng khó mang thai."
Vấn đề này, Lục Dao đoán có lẽ liên quan đến hormone, giới tính ca nhi nằm giữa nam và nữ, có thể khi còn trẻ sẽ tiết ra nhiều hormone nữ, đến khi lớn tuổi hormone nữ giảm đi, người cũng càng ngày càng giống nam giới.
Cậu đã từng gặp một số ca nhi lớn tuổi, ngoại trừ không mọc râu, nhìn bề ngoài gần như không khác gì nam nhân.
"Khụ." Lục phụ ho nhẹ một tiếng, cắt ngang câu chuyện của hai người, "Ruộng ở làng con thế nào rồi?"
"Nhà nào cũng bị ngập nước, chỉ là ngập nhiều hay ít thôi."
Lục mẫu thở dài, "Ruộng nhà mình cũng bị ngập không ít, nhị ca con và tẩu tử nó dẫn theo lão tứ lão ngũ đi đào mương từ sáng sớm, không biết cây trồng có sống nổi không."
"Nương, người đừng nóng giận."
"Sao không nóng giận cho được, mấy ngày nay cơm nước cũng chẳng nuốt nổi." Bà lão lau khóe mắt, lấy từ trong ngực ra một xâu tiền, nhìn có vẻ khoảng vài trăm văn.
"Số tiền này con cứ cầm lấy mà dùng, sau này khi nào sống ổn định rồi thì trả lại."
"Không cần không cần, tẩu tử biết chắc chắn sẽ lại nổi giận."
Lục mẫu trừng mắt nhìn cậu, "Cầm thì cứ cầm lấy, trong nhà ta làm chủ, còn chưa đến lượt nó lên tiếng!"
Lục Dao dở khóc dở cười, "Nương, con thực sự không cần tiền, Đại Xuyên có tiền, người cứ cầm lấy đi, nếu chúng con xây nhà mà tiền không đủ, con sẽ xin người sau."
Lục mẫu thấy cậu không giống như đang cố tỏ ra mạnh mẽ, liền cất tiền lại.
Một lát sau, Triệu Bắc Xuyên trở về, tay xách một con gà và một vò rượu vàng.
Lục mẫu vừa thấy đã vội vàng xua tay, "Ôi chao, không phải tết nhất gì, mua gà làm gì, đắt lắm, mau mang đi trả lại đi!"
Triệu Bắc Xuyên trầm giọng nói: "Lục Dao mấy hôm nay bị bệnh, người yếu ớt, cũng coi như bồi bổ cho cậu ấy."
Lục mẫu không nói gì nữa, nhận lấy con gà từ tay hắn, phụ giúp làm lông.
Lục Dao liếc nhìn Triệu Bắc Xuyên, thầm nghĩ tên nhóc này cũng biết điều đấy chứ, biết đánh vào điểm yếu của bà lão.
Cậu không dám cầm dao gϊếŧ gà, chỉ có thể phụ giúp mẹ, lấy bát sành từ trong bếp ra hứng tiết gà.
Triệu Bắc Xuyên và Lục phụ thì ở trong bếp đun nước, chuẩn bị nhổ lông gà.
"Cha, con muốn xây lại căn nhà, không biết tốn bao nhiêu tiền."
"Con định xây bao nhiêu gian, xây kiểu gì?"
Triệu Bắc Xuyên suy nghĩ một chút, "Xây bốn gian, nếu tiền đủ thì xây bằng gạch xanh, không đủ thì xây nhà đất cũng được."
Bọn nhỏ sắp lớn rồi, tốt nhất là nên ở riêng, còn phải chừa chỗ cho đệ đệ sau này cưới vợ.
Lục Quảng Sinh là thợ xây lão luyện, cả đời xây nhà, rất am hiểu chuyện này, tính toán một chút rồi báo giá.
"Tường gạch có tường ba tấc, tường năm tấc và tường bảy tấc, tường càng dày thì càng tốn nhiều gạch. Nhà giàu trong trấn đều xây tường bảy tấc, mùa đông ở ấm áp, còn ở trong làng thì chúng ta cứ tính theo tường năm tấc, xây bốn gian, dài bốn trượng, sâu một trượng tám thước, tính ra hết thảy phải dùng hơn sáu vạn viên gạch xanh."
"Mấy hôm trước ta đi sửa sân cho nhà người ta, giá gạch là năm văn một viên, chỉ riêng tiền mua gạch đã gần mười lăm quan tiền rồi, chưa kể ngói, tiền công, xà nhà, cửa sổ, linh tinh cũng phải mất đến ba mươi quan."
Triệu Bắc Xuyên không ngờ xây nhà lại tốn kém như vậy, "Vậy xây nhà đất bình thường thì sao?"
"Rẻ hơn nhiều, trước hết là đất không tốn tiền, đắt là đắt ở tiền công, khoảng năm sáu quan là được."