Chương 40

Ban đầu hắn cứ nghĩ Lục Dao đúng như lời người ngoài nói, chua ngoa đanh đá, lại vừa lười vừa xấu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để trở về sẽ viết đơn hưu phu.

Nào ngờ về nhà một chuyến lại phát hiện cậu không tệ như người ta nói. Người này tính tình ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ, làm việc siêng năng, quan trọng hơn là thật lòng yêu thương hai đứa nhỏ.

Đây chính là phu lang mà Triệu Bắc Xuyên hằng mong muốn.

Tiếc là trong lòng cậu ấy lại có người khác, còn vì người đó mà treo cổ tự tử...

Ánh mắt Triệu Bắc Xuyên tối sầm lại, thôi vậy, đợi mưa tạnh sẽ bàn bạc chuyện hòa ly với cậu ấy, không thể cứ dây dưa người ta mãi được.

Khi trở về nhà họ Điền, trời đã tối.

Mọi người đều đã ăn cơm xong, trong nồi còn để lại một bát cháo loãng to cho Triệu Bắc Xuyên.

Triệu Bắc Xuyên uống hết bát cháo trong vài ngụm rồi vào nhà, thấy Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đang chơi đùa cho gà ăn, Lục Dao nằm trên giường quay lưng về phía hai người đang ngủ.

"Ca, ca về rồi." Triệu Tiểu Đậu đứng dậy chào hỏi.

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi."

Tiểu Đậu che miệng, Triệu Tiểu Niên hạ giọng nói: "Đại ca, tẩu tử hôm nay hình như không được khỏe, về đến nhà là nằm xuống luôn, cơm tối cũng không ăn."

Triệu Bắc Xuyên cau mày ngồi bên giường hỏi: "Cậu không khỏe à?"

Không ai trả lời.

"Lục Dao?"

Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích.

Triệu Bắc Xuyên không nhịn được đưa tay sờ lên trán cậu, nóng đến mức giật mình! Vội vàng kéo cậu dậy.

"Ưm, lạnh quá..."

Triệu Bắc Xuyên dùng chăn quấn chặt lấy cậu.

"Tiểu Niên, mau đi gọi Điền nhị tẩu đến đây!"

Lục Dao sốt mê man mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, cố gắng vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Triệu Bắc Xuyên ấn cậu xuống: "Đừng động, cậu bị sốt rồi."

Hóa ra là bị sốt, thảo nào người lạnh toát thế này.

Chắc là do tối qua bị dính mưa, hôm nay quần áo cũng không khô hẳn nên bị nhiễm lạnh. Nhưng rõ ràng Triệu Bắc Xuyên và hai đứa nhỏ cũng bị dính mưa mà không sao, chỉ có mình cậu ngã bệnh.

Một lúc sau, Điền nhị tẩu đến, đưa tay sờ lên mặt Lục Dao: "Ôi chao, nóng hổi thế này, phải làm sao bây giờ?"

Triệu Bắc Xuyên đứng dậy nói: "Tôi đi đến tiệm thuốc trên trấn mua thuốc."

"Giờ này rồi, ngoài trời lại đang mưa, tiệm thuốc nào còn mở cửa nữa."

Lục Dao cố gắng gượng dậy xua tay: "Không cần... Lấy cho tôi cây kim."

Điền nhị tẩu vội vàng lấy hộp đựng kim chỉ ra, Lục Dao lấy cây kim hơ trên đèn dầu một lúc, cắn răng đâm vào đầu ngón tay cái của mình, máu tươi phun ra!

Tiếp đó, cậu lại lần lượt châm vào các ngón tay khác.

Điền nhị tẩu giật nảy mình: "Cậu làm gì vậy!"

"Cách này có thể hạ sốt, đừng lo." Nói đến đây, cách này là cậu học trên mạng, gọi là phương pháp châm mười ngón tay để hạ sốt, kiếp trước lúc dịch bệnh hoành hành, thiếu thuốc men, Lục Dao bị cách ly ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, đã học được không ít mẹo hạ sốt trên mạng, phòng trường hợp mình bị sốt mà không mua được thuốc.

Châm xong mười ngón tay, Lục Dao đau đến mức toát mồ hôi hột: "Phiền tẩu nấu cho tôi ít nước nóng." Trong trường hợp không có thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước, tăng cường trao đổi chất để đào thải viêm nhiễm ra khỏi cơ thể.

Triệu Bắc Xuyên đứng dậy đi ra bếp nhóm lửa đun nước, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu dựa vào bên cạnh cậu, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tẩu tử, tay huynh có đau không? Để đệ thổi cho huynh nhé." Tiểu Đậu bĩu môi, nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay cậu.

Triệu Tiểu Niên giúp cậu đắp chăn cẩn thận: "Tẩu tử, huynh nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay đệ sẽ canh chừng cho huynh."

"Không cần đâu, tẩu tử không sao."

"Đệ không buồn ngủ đâu, nếu huynh thấy khó chịu thì cứ nói với đệ."

Lục Dao mỉm cười an ủi, hai đứa trẻ này sao mà đáng yêu thế.

"Hai đứa đừng làm phiền cậu ấy nữa, mau đi ngủ đi." Không lâu sau, Triệu Bắc Xuyên bưng một bát nước gừng nóng vào phòng.

Hai đứa trẻ lề mề chui vào chăn, Lục Dao chống người ngồi dậy, nhận lấy bát đất sét, từ từ uống nước, trong nước hình như có bỏ đường, uống vào vừa cay nồng vừa ngọt ngào.

Triệu Bắc Xuyên nói: "Tôi tìm thấy một ít đường mía trong tủ bát, vừa rồi bỏ vào một chút."

Lục Dao uống hết nước nóng, người đổ chút mồ hôi, vội vàng đắp chăn kín mít, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên dạ dày cuồn cuộn, Lục Dao vội vàng bò dậy khỏi giường, nôn thốc nôn tháo ra đất.

Buổi tối không ăn gì, nôn ra toàn là nước chua, khiến cậu khó chịu đến mức run rẩy cả người.

Chương 18

Trong bóng tối, có người đỡ lấy cậu, dùng khăn vải lau miệng cho cậu, một bàn tay to lớn thô ráp nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.

Có lẽ khi con người ta bị bệnh, trong lòng sẽ trở nên yếu đuối, Lục Dao cũng không biết vì sao mình bỗng nhiên lại tủi thân rơi nước mắt.

Có lẽ là dạ dày quá khó chịu, có lẽ là ngón tay vừa bị đâm đau, phần lớn nguyên nhân là việc xuyên không này vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu, không thể buông bỏ.