Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không, Bên Chồng Bụng Sáu Múi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điền nhị tẩu vỗ vai cậu một cái, "Không phải chuyện này thì là chuyện gì nữa! Ta đoán hắn ta muốn cho Tiểu Niên và Tiểu Đậu ăn mận, kết quả vô tình nịnh bợ nhầm người." Nói xong, tẩu ấy không nhịn được lấy tay che miệng cười khúc khích.

"Bảo sao tự dưng lại gọi con cái nhà ta đến ăn mận."

"Ngươi không ghen à?"

Lục Dao lắc đầu, cậu ghen làm gì chứ? Cậu còn chưa từng gặp mặt người chồng hờ của mình, nói gì đến chuyện có tình cảm.

"Yên tâm đi, Đại Xuyên là người đứng đắn, lúc mùa màng bận rộn, Tống quả phu có đưa nước hắn cũng không uống, chắc chắn là không ưng hắn ta rồi."

Lục Dao lấy bộ quần áo cũ ra để chuyển chủ đề, "Nhị tẩu, ta muốn may cho Tiểu Niên và Tiểu Đậu hai bộ quần áo, nhưng không biết cách cắt may, tẩu giúp ta xem được không?"

"Chuyện này có gì khó đâu." Điền nhị tẩu lấy một cục than cháy dở từ dưới đáy nồi, vẽ vài đường lên bộ quần áo cũ, xoẹt xoẹt vài nhát kéo là xong.

"Trẻ con lớn nhanh lắm, ngươi phải may rộng rãi một chút, tay áo dài thì may gập vào trong, sang năm xả ra vẫn mặc được thêm một năm nữa."

"Cảm ơn nhị tẩu."

"Không cần khách sáo, mấy miếng vải thừa này cho ta được không? Vừa hay quần của anh hai ngươi bị rách, ta vá lại cho anh ấy."

Lục Dao cạn lời, Điền nhị tẩu này đúng là thích chiếm tiện nghi, nhưng người ta đã giúp đỡ mình rồi, cậu cũng không tiện từ chối, đành phải đưa hai miếng vải dài nửa thước cho tẩu ấy.

Chương 8

Ấn tượng về trang phục cổ đại của Lục Dao chủ yếu đến từ phim ảnh, luôn cho rằng người xưa mặc áo bào rộng tay dài.

Thực ra không phải vậy, chỉ có quý tộc mới được mặc áo bào, ngay cả nhà giàu ở trên trấn cũng chủ yếu mặc áo tay hẹp. Còn người dân bình thường thì mặc quần áo gần như không khác gì thời hiện đại, càng đơn giản càng tiết kiệm vải thì càng tốt.

Chương 9

Lấy ví dụ như chiếc áo khoác màu xanh đá mà Lục Dao đang mặc, vạt áo vừa đủ che hết mông, kiểu dáng rất đơn giản, phía trước là hai mảnh cổ giao nhau, bên trong có dây buộc chéo để giữ áo không bị bung ra, bên ngoài còn có một dải vải rộng, buộc quanh eo để tiện làm việc mà không làm bẩn áo.

Điền nhị tẩu cắt áo cho Tiểu Niên và Tiểu Đậu kiểu dáng giống hệt như vậy, cũng chia thành hai mảnh trước sau, mảnh sau là một mảnh liền, phía trước có vạt áo, may thêm hai ống tay áo là thành một chiếc áo nhỏ.

Lục Dao xem qua hai lượt là hiểu sơ sơ, lần sau có thể tự mình thử cắt một chiếc.

Cậu cầm kim chỉ ngồi trong sân may vá, hai đứa nhỏ thì nhổ cỏ dại trong vườn rau, thoắt cái một ngày đã trôi qua.

Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Lục Dao xuyên không đến đây, đôi khi thói quen thật sự là một điều đáng sợ.

Lúc mới xuyên không đến, Lục Dao còn đang lo lắng vì phải đi nhà xí ngoài trời, bây giờ cậu có thể bịt mũi, mặt không đổi sắc mà xúc phân bón ruộng...

Thật ra trong lòng vẫn thấy buồn nôn, nhưng không bón thì biết làm sao, thời cổ đại làm gì có phân bón tổng hợp, toàn bộ dựa vào phân chuồng để bón ruộng.

Cậu và hai đứa nhỏ mất ba ngày mới dọn dẹp sạch sẽ mảnh vườn sau nhà, ngoài một ít hẹ, còn phát hiện ra vài củ hành tăm ở góc vườn.

Số hành này có lẽ là do cha Triệu trồng từ lúc còn sống, mấy năm nay không ai chăm sóc, mọc còi cọc, không nhìn kỹ còn không phát hiện ra.

Lục Dao cẩn thận đào những cây hành con này lên, cấy sang bên cạnh luống hẹ, vun đất bón phân, không lâu sau sẽ mọc lên thôi.

Triệu bà bà đưa cho cậu một ít hạt giống cải thảo, bây giờ gieo xuống đến mùa thu là có thể thu hoạch một lứa cải thảo lớn. Số cải thảo này có thể tích trữ để ăn vào mùa đông, đỡ phải đến lúc trời lạnh không có rau ăn.

Kiếp trước, bố mẹ Lục Dao sống ở nông thôn, hai ông bà mỗi năm đều tích trữ một hầm cải thảo, củ cải và khoai tây. Bà cụ còn muối dưa chua, tuy Lục Dao chưa từng tự tay muối bao giờ, nhưng vẫn nhớ các bước, sau này cũng có thể thử xem sao.

Nói đến vị trí địa lý nơi cậu đang sống, hẳn là ở phía bắc Hoa Bắc. Nơi đây có bốn mùa rõ rệt, hàng năm từ tháng ba đến tháng năm là thời điểm gieo trồng vụ xuân, người dân sẽ canh tác đất đai xong xuôi trong hai tháng này.

Tháng sáu, tháng bảy nam giới bắt đầu đi phu dịch, mãi đến tháng tám thu hoạch vụ thu mới kết thúc.

Thu hoạch xong cũng không được rảnh rang, phải chuẩn bị củi khô để dùng trong mùa đông, nơi này mùa đông rất lạnh, khi không có đủ quần áo ấm, củi khô để sưởi ấm lại càng quan trọng, củi không đủ dùng rất có thể sẽ chết cóng trong nhà.

Hiện tại mới là giữa tháng sáu, còn vài tháng nữa mới đến mùa đông, Lục Dao muốn tranh thủ lúc trời còn ấm nuôi vài con gà con vịt con, nuôi nửa năm sang xuân năm sau là có thể đẻ trứng rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »