Chương 12

Mưa to đến nhanh đi cũng nhanh, chưa đầy một khắc đồng hồ đã tạnh, ánh hoàng hôn lại ló dạng từ phía chân trời, chiếu lên những đám mây đỏ rực, ngày mai chắc chắn lại là một ngày nắng nóng.

Buổi tối, Lục Dao cắt một ít hẹ, múc một thìa mỡ lợn vào nồi hầm chín, cái nồi đất này thật sự không thể xào rau được. Ba người ăn cơm lúa miến với hẹ xào mỡ đến lưng bụng, hai đứa nhỏ hình như rất thích ăn hẹ, có lẽ lâu ngày không được ăn dầu mỡ nên liếʍ sạch cả mỡ lợn trong bát.

Lục Dao day trán, mình thật sự phải nghĩ cách kiếm tiền rồi, ít nhất cũng phải nuôi vài con gà, hẹ xào trứng gà mới ngon.

Ăn cơm xong, trời đã tối đen, Lục Dao tìm đèn dầu ra thắp sáng, mượn ánh nến leo lét để sửa sang lại quần áo cũ trong rương.

Buổi trưa lúc giặt quần áo, cậu đã lục tìm trong rương một lượt, bên trong có ba bộ quần áo cũ, hai bộ đồ nam và một bộ đồ nữ, Lục Dao hỏi Tiểu Niên nguồn gốc của những bộ quần áo này, cô bé nói hình như là của cha mẹ để lại.

Quần áo tuy cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ, Lục Dao định sửa lại cho hai đứa trẻ, dù sao cũng có đồ để thay.

"Tẩu tử, tẩu muốn may quần áo mới cho chúng tôi sao?!" Triệu Tiểu Niên nhìn Lục Dao với ánh mắt sáng rực.

"Ừ, tay nghề may vá của tẩu không tốt lắm, có thể may không đẹp."

Kiếp trước Lục Dao có thêu tranh chữ thập một thời gian, đừng hỏi tại sao một người con trai lại thêu thứ đó, nói ra toàn là nước mắt của thời đại.

Lúc đó tranh chữ thập rất thịnh hành trong trường học, không chỉ con gái thích mà con trai cũng thích, nào là "Nếu yêu, xin yêu sâu đậm", "Một mũi tên xuyên tim", "Thần tình yêu",... những bức tranh nhỏ bằng bàn tay, được bỏ vào vỏ nhựa dùng làm móc treo cặp sách, có thể coi là một món đồ rất thời thượng.

Lúc đó Lục Dao thầm mến một bạn nam lớp thể dục, mất cả tuần liền thêu nhân vật Sakuragi Hanamichi trong Slam Dunk. Tất nhiên cuối cùng cũng không tặng được, thậm chí cậu còn quên mất bạn nam lớp thể dục đó trông như thế nào.

"Không sao đâu, chỉ cần là tẩu tử may, chúng tôi đều thích!"

Đứa nhỏ này miệng thật ngọt, nghe Lục Dao thấy ấm lòng.

"Quần áo hai đứa đang mặc là ai may vậy?"

Nói đến chuyện này, sắc mặt Triệu Tiểu Niên hơi tối sầm lại, "Bộ quần áo này là do dì Điền hàng xóm may, nói đến bộ quần áo này tôi tức muốn chết."

"Sao vậy?"

Cô bé tức giận nói: "Anh cả mua tám thước vải, nhờ dì Điền may cho tôi và em trai mỗi đứa một bộ quần áo mới, số vải còn lại tặng cho dì ấy coi như tiền công."

"Dì Điền miệng thì đồng ý ngon ngọt lắm, vậy mà lúc may quần áo lại may cho tôi và em trai ngắn cũn cỡn, còn thừa ra một mảnh vải lớn may cho Điền Đại Tráng một bộ quần áo mới, bộ đó còn đẹp hơn của tôi và em trai nhiều!" Điền Đại Tráng là con trai của dì Điền, năm nay tám tuổi.

Lục Dao bật cười: "Không ngờ dì Điền lại là người như vậy."

Triệu Tiểu Niên đỏ mặt xua tay, "Ấy... cũng không thể nói vậy, tuy dì ấy hay thích chiếm tiện nghi, nhưng ngày thường cũng giúp đỡ nhà chúng tôi rất nhiều, anh cả nói hàng xóm láng giềng, dì ấy có thể may quần áo cho chúng tôi đã là không dễ dàng rồi, đừng nên so đo những chuyện này."

Lục Dao gật đầu, anh cả này cũng hiểu chuyện đấy chứ.

"Cho nên, lúc đó tôi rất mong sau này có tẩu tử ruột thịt may quần áo cho mình!"

Chương 6

Việc may vá nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng khi bắt tay vào làm thì lại thấy hơi khó khăn. May mà nguyên chủ cũng từng làm chút việc may vá, không đến nỗi mù tịt.

Lục Dao lấy bộ quần áo cũ mà hai đứa trẻ vừa cởi ra so sánh, bắt chước cắt may chiếc quần trước.

Quần thời cổ đại cũng giống quần thời hiện đại, chia làm hai mảnh trước và sau, mảnh trước hẹp hơn một chút, mảnh sau có phần đáy quần rộng hơn, dùng kim chỉ khâu hai mảnh vải này lại với nhau là xong.

Hai đứa trẻ đều khá gầy, cậu chỉ dùng một chiếc quần của người lớn là đã sửa được thành hai chiếc qυầи иᏂỏ.

Vì không có dây chun, Lục Dao bèn làm cho hai đứa một cái dây rút tương tự như dây rút trên quần thể thao, vừa đẹp mắt vừa không dễ bị tuột, mặc vào rất tiện lợi.

Việc may vá có phần nhàm chán, hai đứa trẻ xem một lúc thì buồn ngủ, chui vào chăn ngủ thϊếp đi.

May xong hai chiếc quần mất gần ba tiếng đồng hồ, Lục Dao xoa xoa đôi mắt mỏi mệt rồi thổi tắt đèn dầu, nằm trên giường cảm khái.

Không ngờ mình thật sự xuyên không rồi, ở thời đại không có thiết bị điện tử, cuộc sống tuy nhàm chán, nhưng thời gian cũng trôi chậm lại, ngày ngày làm việc, tối đến nghỉ ngơi, sống cũng khá trọn vẹn.

Lục Dao đột nhiên có chút mong chờ người chồng tên Triệu Bắc Xuyên kia, trong ký ức không có hình ảnh rõ ràng về khuôn mặt của anh ta, bởi vì lúc đó nguyên chủ chỉ muốn tìm chết, nào còn tâm trí để ý đến dung mạo của chồng. Chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta trên kiệu hoa, rất cao, ước chừng cao trên một mét tám.