Chương 10

Triệu Tiểu Niên năm nay bảy tuổi, con gái đúng là lúc thích làm đẹp, nhìn thấy những cô bé cùng tuổi trong làng được mẹ chải chuốt sạch sẽ, nói không ghen tị là giả, bây giờ nàng đã có tẩu tẩu, cũng có người gội đầu cho nàng rồi!

"Đại Xuyên nhà cậu bận rộn à." Điền nhị tẩu trực tiếp đi vào trong.

"Không bận." Lục Dao vội vàng xối sạch tro bếp trên đầu hai đứa nhỏ, bảo chúng ngồi phơi tóc trong sân.

"Tẩu tử vào nhà ngồi đi." Lục Dao đổ nước bẩn đi, cùng vào phòng trong với tẩu ấy.

Điền nhị tẩu quan sát căn phòng một chút, tuy vẫn còn xỉn xịt nhưng đã sạch sẽ hơn trước rất nhiều, trong phòng cũng không còn mùi hôi khó chịu nữa. Quả nhiên trong nhà có người lo việc nội trợ, nhìn cũng có chút ra dáng gia đình rồi.

"Tẩu tử tìm ta có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là đến xem có gì cần giúp đỡ không thôi."

"Cũng dọn dẹp xong rồi, lát nữa giặt quần áo nữa là xong."

Điền nhị tẩu do dự một lát rồi nói: "Ta thấy cậu cũng là người siêng năng hiền lành, cậu nói thật với tẩu tử, hôm đó sao cậu lại nghĩ không thông vậy?"

Chương 5

Chuyện nguyên chủ vì tình tự vẫn, Lục Dao tuyệt đối không thể nói ra, nghiệp chướng của nguyên chủ thì liên quan gì đến cậu?

Lục Dao giả vờ đáng thương, che ngực ho khan hai tiếng, "Ta nghe nói hắn tính tình hung dữ, ta thân thể yếu ớt, không chịu được đánh mắng, vừa nghe cha nói gả ta cho người như vậy, trong lòng không chịu nổi..."

Hôm qua Triệu bà bà có nói Triệu Bắc Xuyên từng đánh gãy tay người ta, lý do này cũng không hẳn là gượng gạo.

Điền nhị tẩu lộ vẻ mặt quả nhiên là vậy, "Cậu yên tâm, Đại Xuyên tuyệt đối không phải là người không nói lý lẽ, an tâm mà sống, sau này không được nghĩ đến chuyện dại dột nữa đấy."

"Vâng ạ."

Tiễn Điền nhị tẩu đi, bụng Lục Dao cũng kêu ùng ục, sáng nay dậy sớm bận về nhà mẹ đẻ mượn tiền mua nồi, chưa kịp ăn gì, lúc này đói đến mức ruột gan cồn cào.

Nhân lúc lửa trong bếp còn chưa tắt, đổ gạo kê vào nồi nấu.

Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu chạy chơi mồ hôi nhễnh nhại trở về, sau một buổi sáng tiếp xúc đã thân thiết với Lục Dao hơn không ít, cũng không còn rụt rè như trước nữa.

"Huynh đang nấu cơm sao?"

"Ừ, nấu cháo gạo kê, lát nữa là ăn được rồi."

Triệu Tiểu Niên ngồi xổm bên cạnh do dự mở miệng, "Ta... Ta gọi huynh là tẩu tẩu được không?"

Lục Dao: "Được chứ, gọi gì cũng được."

"Tẩu tẩu!" Triệu Tiểu Niên khuôn mặt đen nhẻm cười rạng rỡ.

Đằng sau Triệu Tiểu Đậu cũng nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tẩu tẩu."

Lục Dao thấy hai đứa nhỏ này cũng thú vị, không nhịn được trò chuyện với chúng. "Hai đứa không sợ ta nữa à?"

"Vẫn còn hơi sợ, nhưng hôm qua Triệu bà bà đã nói với chúng ta, tẩu tẩu là người chứ không phải quỷ, hôm nay còn gội đầu cho chúng ta nữa, nên trong lòng cũng không sợ lắm."

Lục Dao đưa tay xoa đầu Triệu Tiểu Niên, cảm giác mềm mại như lông động vật, "Muội và đệ tên gì? Mấy tuổi rồi?"

"Tôi tên là Triệu Tiểu Niên, bởi vì tôi sinh ra đúng ngày lễ Tiểu Niên." Cô bé đưa tay kéo em trai đang đứng sau lưng, "Nó tên là Triệu Tiểu Đậu, anh tôi nói là bởi vì lúc em ấy sinh ra thì đậu đã chín rồi, nên đặt tên là Tiểu Đậu."

"Tôi bảy tuổi, Tiểu Đậu năm tuổi rồi."

"Vậy còn anh của hai đứa thì sao?" Lục Dao vừa nói vừa rút bớt củi ở đáy nồi ra, từ sau lần làm hỏng một cái nồi đất, cậu đặc biệt cẩn thận hơn.

"Anh tôi tên là Triệu Bắc Xuyên, nghe bà nội Triệu kể là bởi vì lúc mẹ sinh anh ấy thì bà đang chạy nạn về phía bắc, sinh ra bên bờ sông nên đặt tên là Bắc Xuyên."

Lục Dao không khỏi thầm phàn nàn, nhà họ Triệu đặt tên thật tùy tiện, nhưng nghĩ lại người thời này ngay cả cái ăn cái mặc cơ bản cũng không đảm bảo được, tên cũng chỉ là một cái danh xưng, không đặt là Tiểu Miêu Tiểu Cẩu đã là may mắn lắm rồi.

"Tẩu tử, tẩu thật xinh đẹp." Triệu Tiểu Niên chống cằm, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, tẩu tử còn xinh đẹp hơn cả cô nương và ca nhi xinh đẹp nhất trong làng!

Lục Dao quả thật có ngoại hình ưa nhìn, dung mạo của thân thể này gần như giống hệt kiếp trước của cậu.

Kiếp trước có không ít người theo đuổi cậu, sau khi xuyên không lại trẻ ra hơn mười tuổi, làn da trắng hơn, mày mắt thanh tú, môi hồng răng trắng, cộng thêm mái tóc đen dài óng ả xõa trên vai, đừng nói là trẻ con thích, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng phải ngây người.

Bị khen đến nỗi Lục Dao có chút đỏ mặt, thật ra Tiểu Niên và Tiểu Đậu cũng không xấu, chỉ là bị rám nắng đen nhẻm, nếu được chăm sóc cẩn thận thì cũng là hai đứa trẻ xinh xắn.

Cháo trong nồi đã chín, Triệu Tiểu Niên rất nhanh mắt đi lấy bát đũa.

Ba người vây quanh bếp lò ăn hết cháo, ngay cả chút nước cơm cuối cùng cũng không bỏ phí, ăn đến no căng bụng.