Chương 53: Sóng ngầm dậy sóng

Thiên Nguyên Thành, Hoàng Cung, Thiên Ngự Điện.

Ngự Thiên Đế đang ngồi xếp bằng trên một chiếc thảm làm bằng hồng nhung và trước mặt hắn là một cái bàn nhỏ trên đó xếp đầy những quyển trục khác nhau.

Mộng Thiên Cổ cầm lấy một viên đá màu xanh lam rồi nhắm mắt tiếp thu những báo cáo của thuộc hạ của mình.

Hôm nay hắn không có việc nhiều lắm, chỉ có vài sự tình nhỏ về thiên tai tại phía bắc Kinh Châu.

Hắn dặn dò thuộc hạ mình vài việc rồi khởi hành đến tẩm cung của hoàng hậu.

Hắn biến mất ngay tại chỗ rồi xuất hiện cùng lúc tại ngoài sân Nguyệt Ly điện.

Hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn, cánh cửa lớn được chạm khắc hai con phượng hoàng đang hí dài từ từ mở ra.

Bên trong là một không gian hoàn toàn khác, nhìn từ bên ngoài Nguyệt Ly chỉ là một tòa đại điện bình thường với những nét trang trí đặc biệt một chút.

Nhưng khi vào trong thì khung cảnh lại hoàn toàn trái ngược với bên ngoài.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là những cột trụ cao không thấy điểm cuối và trên đó được trạm khắc vô số những đường văn huyền ảo khác nhau.

Những cột trụ trải dài hai bên tạo ra một hành lang không có điểm cuối.

Ngự Thiên Đế nhẹ nhàng bước vào bên trong Nguyệt Ly điện, hắn khoát nhẹ tay để hai cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sợ quấy rầy người bên trong.

Hắn chậm rãi bước từng bước vào sâu Nguyệt Ly điện, mỗi bước hắn đi thân ảnh của hắn lại biến mất rồi lại xuất hiện.

Không lâu sau, khi hắn bước một bước cuối cùng, hắn lại xuất hiện tại một tại một thế giới hoàn toàn mới.

Những tia sáng ấm áp từ mặt trời chiếu rọi khu rừng tre ngã vàng ở trước mặt hắn.

Hắn tiến vào khu rừng chỉ một lúc, hắn đã xuất hiện trước một hồ nước nhỏ và bên cạnh là một căn nhà gỗ.

Một hầu nữ vội vàng đi ra từ ngôi nhà đến trước mặt hắn, hành lễ: "Thỉnh an Bệ hạ."

Ngự Thiên Đế cười khoát tay: "Ngươi lui ra đi."

Hầu nữ cúi người nói: "Nô tỳ cáo lui." Rồi biến mất tại chỗ.

Ngự Thiên Đế đi vào ngôi nhà nói: "Ly nhi ta đến thăm nàng đây."

Hoàng hậu Mộng Nguyệt Ly đang tĩnh tọa trên giường ngọc với khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn hắn nói: "Bệ hạ ngài mỏi chân không? Để thϊếp mời bệ hạ an tọa?".

Ngự Thiên Đế bất đất dĩ nhìn nàng nói: "Nàng đừng có trêu chọc ta, nàng quá lo xa rồi đó, đâu cần phải dùng Luân Thiên Đạo Trận như vậy chứ."

Nguyệt Ly hoàng hậu che miệng cười lắc đầu nói: "Chúng ta không biết kẻ địch sẽ làm gì, đề phòng vẫn hơn."

Ngự Thiên Đế thở dài nói: "Tùy nàng vậy."

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Thiên Nguyên Thành, một bầy sói cao lớn dừng lại tại điểm tụ họp đã ướt định từ trước.

Và ở đó đã có hai người đứng đợi sẵn.

Con sói đầu đàn nhìn hai tên nói: "Làm nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian trước khi Ngụ Phù hết tác dụng."

Hai người đó gật gật đầu rồi từ giới chỉ lấy ra hàng loạt lá phù triện bay tới trước mặt của từng con sói.

Làm xong hết thảy hai người đó đồng loạt kết ấn hô nhỏ "Hoán Du", vừa dứt lời toàn bộ lá phù ngay lập tức bốc cháy và những con sói và hai tên đó đồng loạt biến mất tại chỗ.

Ở một sân nhỏ nằm ở ngóc ngách đâu đó ở Thiên Nguyên Thành, đàn sói hàng trăm con đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Còn hai người kia thì ngã quỵ xuống thở hổn hển, một trong hai tên chật vật hỏi: "Các ngươi dự định khi nào hành động?"

Tên đầu đàn quan tâm đến hai hắn nói: "Các ngươi không cần quan tâm, chuyện của các ngươi đã hết, giờ thì biến đi."

Hai tên đó nhìn nhau một cái rồi khập khễnh đi ra khỏi sân, bọn hắn biết mình đã hết giá trị, bây giờ chỉ việc trốn và hi vọng sẽ không có ai tìm thấy.

....

Hoang Yêu Điện,

Bạch Vương ngồi uy nghiêm trên bạch tọa của mình, phía trước hắn là ba yêu hoàng cũng là thuộc hạ đắc lực của hắn.

Bạch Vương lên tiếng hỏi: "Ngụ Lang Quân thế nào rồi?"

Tên bên trái lên tiếng đáp: "Bẩm Vương, Ngụ Lang Quân đã thành công bí mật trà trộn vào Thiên Nguyên Thành, bây giờ chỉ việc đợi trời sáng là có thể hành động."

Bạch Vương nghe thế hài lòng gật đầu.

Hắn đã bỏ một cái giá cao để có thể có được Ngụ Phù để có trà trộn vào Thiên Nguyên Thành dễ dàng và bí mật như thế.

Lần hành động này chỉ được phép thành công chứ không được phép thất bại.

Nếu được hắn muốn tự tay gϊếŧ đứa trẻ chưa ra đời kia, nhưng hắn biết mình không thể.

Hắn chỉ đành ra hạ sách này, ngăn cản không cho đứa trẻ này trưởng thành và tạo thành uy hϊếp cho yêu tộc.

....

Vô Minh đang tản bộ chậm rãi trên quan đạo, hắn đang suy tưởng lại hình ảnh khi hắn chết hồi nãy với ý đồ tìm một chút manh mối từ đó.

Nhưng cho dù hắn có động não thế nào đi nữa hắn cũng không thể bắt được mấu chốt của vấn đề.

Hắn có cảm giác mình bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng.

Hắn vò đầu ngước mặt thở dài, vì hắn biết mình đi vào ngỏ cụt rồi.

Nhưng khi vừa ngẩn đầu thì hắn thấy một vùng ánh cam xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn thì thầm: "Cháy?" Rồi tăng tốc về phía ánh sáng.

Khi hắn chạy qua một con dốc, thì hắn thấy trước mặt hắn là một ngôi làng với vài ngôi nhà đang bốc cháy.

Nhưng như thế chưa hết, hắn có thể nhìn một nhóm người mang vũ khí đang đuổi gϊếŧ dân làng.

Vô Minh không chần chừ dùng hết sức lực phi nhanh đến bọn chúng.

Chưa đầy mười giây sau hắn đã bắt kịp lũ sơn tặc, hắn không dừng lại mà giữ nguyên tốc độ xông vào nhóm người đó.

Một trong những tên sơn tặc nghe được gì đó quay đầu qua phải xem xét, thứ hắn nhìn thấy chỉ là một bàn tay đang dần dần lớn lên trong tầm mắt của hắn.

Vô Minh dựa vào tốc độ đó mạnh mẽ xông thẳng vào lũ sơn tặc và dùng hai tay chụp vào mặt hai tên trong số đó và đυ.ng bay những tên còn lại.

Hắn kéo theo hai tên đó và nỗ lực phanh lại.

Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy lũ sơn tặc đó đã ngã lăn ra đất hết sau cú va chạm vừa rồi, hắn bất mãn: "Làm sao mà yếu thế? Chỉ mới đυ.ng nhẹ cái thôi mà."

Hắn tiện tay dùng sức hai tay, đầu của hai tên hắn kéo theo bị bóp biến dạng và có thể nghe thấy tiếng xương giòn rom rốp bị bẽ gãy.

Hắn tiện tay quăng bọn chúng đi, rồi đi lại một tên đang chật vật giãy giụa đứng lên.

Hắn đi lại trước mặt tên đó, túm đầu của tên đó lên rồi cười híp mắt nói: "Xin chào, kẻ xấu, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi đây."