Sau khi kết thúc chuyến du lịch cùng Mỹ Anh. Thanh Lam quay trở thành phố nơi cô đang sinh sống. Bất ngờ rằng Bách Tùng hiện tại không có ở đây. Anh đã đến thành phố và để lại lời nhắn trong bức thư trước cổng nhà.
"Hẹn em ở bãi biển B, nơi chúng ta thường cùng nhau tản bộ, không gặp không về."
Thanh Lam vội vàng bay đến thành phố B. Cô không biết anh đang bày trò gì. Nhưng ở thời điểm này, cô không muốn rời xa anh phút giây nào. Bởi, bất cứ một giây nào không ở cạnh anh. Nửa đời sau Lam sẽ hối tiếc.
Máy bay từ thành phố A đến thành phố B chỉ mất 30 phút.
Vừa đáp xuống sân bay đã có hai người đến đón cô. Hai người họ vận áo vest trắng chỉn chu, lịch sự. Săn đón cô như một nữ minh tinh. Lam lấy làm lạ.
"Hai người sao lại ở đây?"
Sơn Lâm đáp ngay: "Bọn tôi nhận lệnh cấp trên đón phu nhân."
Gia Bảo tiếp lời: "Mời phu nhân lên xe, thiếu gia đang đợi."
Không để Lam có cơ hội trả lời, hai người này dứt khoát nhét Lam vào trong xe.
Ô tô đi thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng đến được bãi biển thân quen. Cô đưa mắt nhìn bầu trời trên áo. Ánh hoàng hôn vụt tắt, màn đêm đã buông xuống.
Mỹ Anh và Minh Ngọc đứng bên ngoài chờ sẵn. Thanh Lam vừa xuống xe, hai cô bạn nhanh như chớp che mắt Thanh Lam lại. Một người che mắt, một người dẫn đường.
Cô không khỏi tò mò, buộc miệng hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Chị đi đi rồi sẽ biết mà." Minh Ngọc đáp lời.
Thanh Lam không nhớ rõ mấy người bọn họ đưa cô đi trong bao lâu, bước chân cô dò dẫm trên cát mịn. Mãi cho đến khi Mỹ Anh hô lên một tiếng: "Dừng lại."
Tiếng nhạc du dương đột nhiên vang lên hòa cùng với sóng biển tạo ra một thứ thanh âm rất riêng biệt. Mỹ Anh từ từ hạ tay xuống. Trước mắt Thanh Lam xuất hiện một thảm hoa hồng đỏ trải dài khắp một vùng. Hoa hồng đỏ kết hợp cùng với ngọc trai và cả ánh đèn vàng. Mùi hương thơm nhẹ của hoa hồng nhẹ nhàng quấn quanh nơi đầu mũi. Thanh Lam như bị sốc, hai tay che miệng giấu đi sự ngạc nhiên. Lam ngơ ngác đưa mắt nhìn một vòng. Hai cặp đôi kia bất chợt tản ra hai bên. Ánh đèn xung quanh vụt tắt.
"Lam."
Chất giọng trầm trầm thân thương vang lên từ phía sau, cô ngoảnh đầu lại. Cùng lúc đó những ánh đèn ấm áp lập tức chiếu sáng vị trí của cô. Giây phút không gian bừng sáng, cô trông thấy Bách Tùng trong bộ vest đen trang trọng khuỵu một gối trước mặt cô.
Trên gương mặt anh vô cùng nghiêm túc, cô trông thấy trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi. Dường như anh đang căng thẳng. Anh chìa một hộp nhẫn đến trước mặt Thanh Lam. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Lam."
"Anh thừa nhận anh là người khô khan, trái tim cũng cằn cỗi hơn người khác."
"May mà anh gặp được em, em là làn nước mát tưới lên mảnh đất khô cằn là anh. Anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ yêu một ai. Vậy mà anh lại đem lòng yêu em."
"Ngày hôm nay, trước biển rộng trời cao, anh lấy hết tất cả chân tình ở kiếp này để đổi lấy em làm vợ, được không?"
Thanh Lam không nói nổi lời nào, khóe mắt cô chực trào nước mắt. Giọt lệ của sự hạnh phúc lăn dài trên gò má. Hóa ra giây phút khởi đầu một cuộc hôn nhân lại ấm áp đến vậy. Ngọt ngào đến mức trái tim cô đã bị tình yêu chiếm trọn. Nó đập liên tục như muốn hòa vào cùng anh một nhịp.
Cuối cùng Thanh Lam cũng đã biết thế nào là tình yêu, thế nào là khắc cốt ghi tâm.
Tình yêu là trao cho cho anh hết thảy chân tình, dù to tròn hay méo mó, miễn nó đến từ con tim.
Khắc cốt ghi tâm là khi cô nhận ra, tình yêu trao đi vào được nhận lại là món quà đẹp nhất cõi đời. Khắc ghi mối tình vào tim, khảm vào xương tủy. Mãi cho đến khi chết đi, thời gian bào mòn thân xác. Trái tim và xương tủy đều là tên anh. Một đời chỉ là tên anh.
Thanh Lam vươn tay trước mặt Bách Tùng, cánh tay cô run lên, nước mắt vẫn rơi.
Bách Tùng chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út, tín vật khẳng định cô là của anh, giây phút này cô thật sự là vợ của anh. Giây phút này quá thiêng liêng đối với anh. Bách Tùng xúc động đến mức Tay đeo nhẫn của Tùng cũng run lên bần bật.
Giọng Lam nghẹn ngào, "Em đồng ý!"
Bách Tùng ôm chầm Thanh Lam vào lòng, phút vừa qua anh đã rất sợ. Anh sơn rằng Thanh Lam sẽ đổi ý. Cô không chấp nhận ở bên cạnh anh nữa. Anh sợ bản thân mình làm không tốt, khiến màn cầu hôn anh ấp ủ một năm qua bị phá hỏng. Cuối cùng, Bách Tùng đã vượt qua mọi thứ. Thành công đón Thanh Lam vào nhà. Đây chính là giây phút mãn nguyện nhất cuộc đời anh.
Tiếng khui champagne vang lên kèm theo một tràng pháo tay, hú hét ầm ĩ.
Mỹ Anh, Gia Bảo, Minh Ngọc, Sơn Lâm nắm chặt tay nhau ăn mừng, Thanh Lam đã đồng ý lời cầu hôn. Việc của bốn người bọn họ là chờ ngày ăn cưới thôi.
Tiếng nhạc xập xình sôi động vang lên, khuấy động một góc trời yên tĩnh. Tất cả mọi người cùng nắm tay nhau ăn mừng, người thì hát ca người thì chúc phúc.
Đột nhiên Thanh Lam ước, cô ước gì giây phút này mãi mãi ngưng đọng và mãi mãi không bao giờ quên nhau.
Tiệc tàn vào lúc trăng đã lên cao, mọi người cùng nhau tản bộ về khách sạn.
Bây giờ Thanh Lam đã lớn, chuyện ngủ hai phòng đã không còn xuất hiện nữa. Trước khi bước vào phòng, Mỹ Anh đột nhiên kéo Thanh Lam lại. Nhỏ nhét một cái túi trắng vào tay cô.
"Mẫu mới thiết kế, sang chảng nhẹ nhàng, đêm nay hãy thu phục anh Tùng vào tay đi!"
Thanh Lam bật cười, ôm chặt túi đồ vào lòng.
"Cảm ơn mày, Mỹ Anh."
Nhỏ bạn xua xua tay mấy cái rồi chạy về phòng mình trú. Thanh Lam ôm túi đồ vào thẳng phòng tắm. Bách Tùng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh căng thẳng ngồi trên giường đôi.
Thanh Lam bước ra khỏi phòng tắm, Bách Tùng khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà cô vẫn mặc quần áo ngủ bình thường. Đến lượt anh vào tắm rửa thay vest. Bách Tùng bước vào trong phòng tắm. Anh vẫn có cảm giác là lạ.
Cửa phòng tắm mở ra một lần nữa. Trực giác của anh mách bảo chẳng sai. Thanh Lam ngồi trên giường, khoác trên người lớp váy lụa trắng hai dây mỏng manh. Vòng một căn tràn ẩn hiện sau lớp váy mỏng. Bách Tùng nuốt khan nước bọt, anh vội vàng đưa mắt tránh sang một bên không dám nhìn trực diện.
"Em tính bày trò gì nữa đây?"
Thanh Lam nhẹ nhàng đứng dậy, cô rót hai ly vang đỏ tiến đến trước mặt anh.
"Uống với em một ly được không?"
Bách Tùng nhận lấy một ly, anh nhấp môi một ngụm. Trong lòng anh vẫn cảm thấy có một chút gì đó khiến anh hồi hộp. Bách Tùng đỡ trán, trong đầu anh xuất hiện hàng tá thứ linh tinh vẩn vơ trong đầu.
Đột nhiên một vòng tay nhỏ vòng qua từ phía sau, ôm chặt eo anh. Gò bồng đào mềm mại cũng vì thế mà chạm phải tấm lưng thẳng. Bách Tùng giật mình, anh khẽ đặt tay mình lên tay Lam.
"Tôi muốn để cho em đến đêm tân hôn." Anh khẽ nói.
Thanh Lam buông tay ra khỏi eo anh, giây sau cô đẩy anh vào tường, dứt khoác nắm lấy cổ áo anh kéo xuống. Mặt sát gần mặt, môi sắp kề môi. Thanh Lam điên cuồng hôn anh, một nụ hôn mãnh liệt khiến anh choáng váng trong mật ngọt.
"Em muốn đêm nay em chính thức trở thành người phụ nữ của anh."
Giọng Bách Tùng khản đặc, anh khẽ gọi: "Lam..."
Cô không cho nói tiếp, cô gằn giọng cắt ngang: "Bách Tùng! Nhìn thẳng vào mắt em!"
"Anh từng nói em muốn gì cũng được mà, đúng không?"
Lời Thanh Lam như mệnh lệnh cũng như thôi môi, anh vô thức nhìn vào đôi mắt nâu tròn lóng lánh. Trong đó như chứa sao trời, có ý tứ kiên định, có chân thành trao anh, cũng có thêm sự quyết tâm mãnh liệt nào đó. Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, anh không thể nói dối.
Đúng, anh từng nói là chỉ cần cô muốn, anh sẽ chiều theo ý cô.
Bách Tùng vươn tay nhẹ nhàng vuốt gò má trắng mịn. Thanh Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng, bàn tay nhỏ khẽ chạm vào bờ ngực trái. Nhưng châm thêm ngọn lửa nơi cơn tim khiến nó đập cuồng nhiệt.
"Đây là ý muốn của em."
Ngay lập tức gáy của Thanh Lam bị giữ chặt, anh vòng tay qua eo xoay một vòng đảo ngược tình thế. Tấm lưng Lam chạm vào bức tường phẳng. Trên môi đón nhận những cái chạm môi dịu dàng.
"Em thật sự muốn ư?" Giọng anh trầm khàn ma mị, đôi môi trượt dài xuống cổ hết hôn rồi lại cắn xé. Nụ hôn của anh khiến cô mềm nhũn, một số nơi trên cơ thể đã bắt đầu phản ứng mạnh mẽ.
Thanh Lam yếu ớt gật đầu.
Bách Tùng bế thốc cô lên, sải bước thật nhanh đặt cô nằm trên lớp đêm êm. Anh cởi phăng chiếc áo thun bên ngoài, cơ thể tuyệt đẹp hiện lên trước mắt Thanh Lam. Cơ thể anh vẫn đẹp y hệt một bức tượng Hy Lạp.
Anh bắt đầu đặt lên môi cô những nụ hôn nhẹ nhàng sau đó tiến xa hơn nữa, Bách Tùng ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, nó ngọt quá. Anh không dừng lại được. Dần dần những nụ hôn từ đôi môi đi xa hơn nữa. Chiếc váy lụa khoác trên thân thể Lam giờ đây đã rách đôi thành hai mảnh. Những đường cong mê hồn xuất hiện trước mắt. Khiến nơi nào đó trong anh bùng cháy dữ dội.
Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển trên làn da trắng nõn mịn màng, từ cằm xuống cổ, từ cổ xuống bồng đào, rồi trượt đến eo, rồi lại trượt xuống sâu hơn nữa. Nhẹ nhàng vuốt ve chốn thầm kín. Phản ứng sinh lý của cô khiến đầu ngón tay anh có chút ướŧ áŧ. Thanh Lam biết điều đó, mặt mũi cô đỏ bừng bừng. Vệt đỏ hồng vắt ngang trên má càng khiến cô diễm lệ mê người.
"Nếu đau hãy tát thật mạnh vào mặt anh." Giọng anh trầm trầm vang bên tai. Bách Tùng khẽ nói giọng anh nhuốm đầy ma mị, ngón tay thon dài khẽ ấn nhẹ vào nơi ướŧ áŧ.