Chương 50: Mẹ Chồng Dạy Dỗ Mai Thúy

Mà quan trọng nhất là cô cũng là nhân vật chính trong drama này, nhân vật chính hết sức khù khờ.

Chuông điện thoại Thanh Lam đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị hai chữ "Mẹ chồng". Trái tim trong l*иg ngực Lam đập liên tục. Cảm giác bất an bủa vây lấy cô. Lam ấn nghe máy.

"Alo Lam hả con? Hai vợ chồng sắp xếp về ngay cho mẹ. Về trong đêm nay."

"Dạ, tụi con về ngay."

Thôi tiêu rồi vụ gì nữa đây?

"Mẹ chồng gọi tao với anh Tùng về gấp."

"Gọi về cũng phải, phốt lớn như thế liên quan đến danh tiếng công ty là một, liên quan đến nhà họ Trương là mười. Vụ lùm xùm này coi bộ căng á." Mỹ Anh nói.

"Mà tại sao Mai Thúy lại bất cẩn để lộ mấy tin nhắn động trời thế này. Là cố ý chăng?" Mỹ Anh tiếp tục nói.

"Không, cô ta không dám liều như thế đâu. Chắc chắn vụ này có gì đó đằng sau nữa. Thôi tao xếp đồ về, mày giúp tao chăm chị Thảo mấy hôm nha."

Đêm.

Thanh Lam và Bách Tùng bay về ngay trong đêm, kể từ lúc Lam nhận được cuộc gọi đến khi đáp trước cổng nhà họ Trương. Thời gian chỉ khoảng ba tiếng đồng hồ là cùng.

"Trước khi vào nhà, anh nói thật với tôi đi." Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng.

"Nói gì?"

"Anh với Thúy rốt cuộc có tình cảm với nhau không?" Lam tiếp tục chất vấn.

"Tin nhắn người ta đăng đầy trên mạng kìa, em không xem hả?" Bách Tùng cau mày nhìn Thanh Lam, chẳng hiểu vì sao Lam hỏi anh thế này. Anh cảm thấy hơi khó chịu. Cô không tin anh hay sao mà phải hỏi như thế?

"Vậy là anh với cô ta có ý với nhau ư?"

"Linh tinh."

Cô giúp việc từ trong nhà chạy ra mở cổng.

"Bà chủ đợi cô cậu từ chiều tới giờ."

Bách Tùng và Thanh Lam không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn sắc mặt của cô giúp việc, họ nhận ra rằng không khí trong nhà có vẻ căng thẳng. Bởi, hai người chưa kết hôn được bao lâu lại vướng phải điều tiếng không hay. Nhà họ Trương nổi tiếng là coi trọng mặt mũi. Có lẽ mẹ chồng đang thét ra lửa trong nhà không chừng.

Vừa bước vào trong nhà, đập ngay vào mắt Lam là ba người gồm mẹ chồng, Sơn Lâm và nhân vật siêu hot thời điểm này - Mai Thúy. Bầu không khí lặng thinh nhuốm đầy sự căng thẳng. Sắc mặt ai nấy đều không dễ coi gì cho cam. Thanh Lam khẽ nuốt nước bọt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.

"Hai đứa về tới rồi thì ngồi xuống đi, hôm nay ba mặt một lời rõ ràng cho mẹ."



Nhìn mẹ chồng căng còn hơn dây đàn như thế, Thanh Lam làm sao dám lạng quạng. Cô ngồi xuống ghế ngay. Bách Tùng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là thản nhiên như không có gì. Anh chậm rãi đặt mông ngồi bên cạnh cô.

"Cô!" Bà Loan chỉ thẳng tay vào mặt Mai Thúy khiến cô ta giật thót mình. Mai Thúy ngẩn người nhìn bà Loan, bà lại nói tiếp: "Con dâu tôi về rồi, ngay trước mặt nó, cô nói cho nó biết cô đã có ý đồ gì với thằng Tùng."

Sơn Lâm ngước mắt nhìn Mai Thúy, anh ta cũng trông chờ một câu trả lời thỏa đáng từ cô ấy. Sơn Lâm biết rõ trái tim Mai Thúy không thuộc về một mình anh ta. Nó chia ra làm hai, một nửa mãi mãi mất đi vào năm ấy. Năm mà Thúy và anh hai gặp nhau.

Sơn Lâm đã từng nhắm mắt làm ngơ, đã từng cố muốn quên đi Mai Thúy. Anh ta tìm nhiều người con gái có gương mặt tựa như Thúy. Mắt, môi hay là mũi, miễn có chỗ giống cô ấy, anh ta sẽ tìm cách qua lại. Cố gắng dùng hình bóng khác để quên đi Mai Thúy. Song, cuối cùng Sơn Lâm vẫn thất bại. Hình bóng anh ta yêu mấy năm qua chẳng thể nào phai nhòa nổi. Anh ta bất lực chấp nhận, dù biết người Mai Thúy tâm niệm trong lòng là Bách Tùng, chính anh trai của anh ta.

Chuyện đến bước đường này, Sơn Lâm vẫn hy vọng một câu trả lời từ Thúy, chỉ cần cô ấy nói tất cả chỉ là dàn xếp. Thúy cố tình phá hoại hạnh phúc của Lam. Dù có trở mặt với cả nhà họ Trương, anh ta vẫn sẽ đứng về phe Mai Thúy.

Nhưng câu trả lời không như Lâm mong đợi.

"Quả thật tin nhắn đó là của con, nhưng không phải con up lên. Có người ăn cắp dữ liệu trong máy con."

Sơn Lâm nhìn Mai Thúy rồi lại nhìn Bách Tùng. Ánh mắt anh ta vừa thất vọng vừa đau khổ. Thà rằng cứ mập mờ không rõ, Lâm có thể mù quáng đâm đầu bên cạnh Thúy. Nhưng hôm nay mọi chuyện quá rõ ràng, bao nhiêu năm qua trong lòng Thúy cũng chỉ có Bách Tùng mà thôi. Cho dù anh đã lấy vợ, Thúy cũng quyết làm người dư thừa. Vậy trong cuộc tình này, Sơn Lâm là cái gì?

Thúy đã nói như thế, Sơn Lâm không còn gì để nói nữa. Anh ta đứng dậy rời đi ngay lập tức. Hốc mắt Mai Thúy đỏ hoe, chẳng hiểu vì sao giây phút này, cô ta cảm thấy từ đầu đến cuối cô ta đã sai hoàn toàn.

Hành động rời đi của Sơn Lâm khiến bà Loan hoàn toàn tức giận. Bà không cố gắng kìm nén nữa mà bộc phát luôn. Bà lớn tiếng quát thẳng vào mặt Mai Thúy: "Cô thấy chưa? Đến thằng Lâm thương cô như chết đi sống lại cũng bị cô làm tổn thương rời đi rồi. Trong đầu cô nghĩ cái gì vậy? Tùng nó có gia đình rồi, hôn lễ cô cũng đến dự. Chẳng lẽ vòng 12 con giáp quá ít nên cô muốn làm con thứ 13? Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như cô, ít ra tôi hỏi thì cô phải chối vài ba câu chứ. Dây thần kinh xấu hổ của cô tê liệt đến mức vừa nói ra cô đã nhận ngay mình làm ư?"

"Thôi mẹ." Bách Tùng lên tiếng khuyên ngăn, còn Thanh Lam thì im thin thít quan sát. Drama cẩu huyết này quá là gay cấn đây mà. Bây giờ Lâm đi rồi, không ai sát cánh bên cạnh Mai Thúy nữa. Cô ta phải dùng chiêu gì đây?

"Mẹ không nói chuyện với con!" Bà Loan đang trong cơn giận thế nên Bách Tùng bị quát luôn.

Đỉnh đầu bà Loan vẫn còn bốc hỏa, một cuộc điện thoại gọi đến. Bà hậm hực nghe máy. Thanh Lam để ý sắc mặt mẹ chồng vốn đã cau có đáng sợ, không biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt mẹ chồng trở thành giông bão luôn.

Bà Hồng Loan tức giận ném điện thoại xuống ghế, bà vơ lấy cốc nước lọc hất thẳng vào mặt Mai Thúy.

"Thâm hiểm, xảo trá!"

Thanh Lam hết ngồi nổi, cô bật dậy giữ mẹ chồng lại.

"Mẹ ơi, bình tĩnh mẹ ơi!"

Bà Loan tức đến nỗi l*иg ngực căng phập phồng, hơi thở dồn dập, mặt mũi thì đỏ bừng bừng.

"Cô dám cho người tung tin Bách Tùng có con riêng bên ngoài. Sau khi kết hôn thì ép Lam chăm đứa trẻ đó. Cô giẫm nát mặt mũi nhà họ Trương mới hả dạ cô phải không? Sao cô độc ác thế hả? Hai vợ chồng con tôi có tội tình gì mà cô phải kéo chúng nó như thế?"

"Hả? Con riêng bên ngoài?" Lam thốt lên, hai mắt mở to. Cô quay phắt sang nhìn Bách Tùng, lúc này anh cũng không còn giữ vẻ mặt thản nhiên như lúc trước. Anh nhíu mày nhìn Mai Thúy. Cất giọng hỏi: "Tôi có con riêng gì?"

Mai Thúy giật mình, vội vàng huơ tay nói: "Em không biết... không phải em tung tin... em hoàn toàn không biết."

Mẹ chồng quát lên: "Nói dối! Cô vô liêm sỉ nó vừa thôi. Vậy đây là cái gì?"



Bà Loan nhấc điện thoại lên, chỉ cần vài thao tác nho nhỏ. Màn hình tivi đặt trước sofa sáng lên. Ngay sau đó hình ảnh bản tin showbiz mới nhất hiện lên. Quả tiêu đề giật tít to đùng xuất hiện.

Cậu cả nhà họ Trương dựng lên hôn lễ bạc tỷ chỉ để tìm "mẹ" cho đứa con riêng.

Ở phía dưới tràn lan hình ảnh Bách Tùng, Thanh Lam và bé An đứng chung một khung hình. Vậy tức là đứa con riêng mà cánh báo chí lá cải nhắc đến là bé An sao? Hơ hơ, nghĩ ra được loại tin này cũng là cao thủ bịa đặt, lèo lái dư luận điêu luyện đấy.

Bách Tùng lạnh lùng nhìn Mai Thúy, "Giải thích đi."

Mai Thúy đứng bật dậy, trên gương mặt hiện rõ sự bất lực lẫn oan ức. Bây giờ ngay cả Lam cũng không biết đây là bẫy do Mai Thúy giăng hay là cô ta là người bị hại nữa. Nhưng theo phán đoán của Lam, Mai Thúy bị người đằng sau lôi ra làm bia chắn. Bởi, Bách Tùng là chấp niệm của cô ta, không lý nào cô ta dám mang Bách Tùng lên báo nói lời không hay như thế. Người trong showbiz như Mai Thúy chắc chắn biết, dư luận là con dao sắc bén vô hình.

"Nếu cô không làm, vậy cô nghĩ là ai làm?" Lam khoanh tay trước ngực, cô cau mày nhìn Mai Thúy.

Cô ta im bặt không đáp. Trông thoáng chốc Lam nhận ra đáy mắt Mai Thúy ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Không thấy Mai Thúy trả lời, Bách Tùng trầm giọng nhắc lại một lần nữa: "Lam đang hỏi em."

"Em không biết."

Bà Loan nhếch miệng cười khinh, "Cô mà không biết? Những chuyện thâm hiểm mà cô làm bị chính người nhà của cô tố cáo đấy. Cô chối nữa đi!"

Quào! Khét đấy! Một pha bán đội đến từ người nhà.

"Người... nhà?" Chính Mai Thúy cũng phải ngạc nhiên.

"Sao? Không ngờ tới chứ gì? Chính cô em gái Võ Mỹ Dung của cô tố cáo cô đó. Tất cả bằng chứng cách cô dàn dựng, mua báo viết mấy bài này ra sao đều là do em gái cô cung cấp hết." Bà Loan nhìn Mai Thúy đầy khinh thường, bà nhếch môi tiếp tục cao giọng: "Cô cút ra khỏi đây chờ hầu tòa đi, ngày mai cũng không cần lết xác đến công ty. Cô bị đuổi."

"Trước khi đi, tôi muốn cô lắng tai mà nghe lần cuối."

"Tùng, con có tình cảm nam nữ nào với ả đàn bà này không? Dù chỉ là một chút?"

Người đầu tiên Bách Tùng ngước mắt nhìn không phải là mẹ chồng hay Thúy mà chính là Thanh Lam. Chẳng hiểu vì sao Lam cũng rất muốn nghe kết quả Bách Tùng đưa ra. Theo như cô đánh giá thái độ của anh, thì chuyện có tình cảm không có khả năng.

"Thúy, giữa anh và em có hiểu lầm từ nhiều năm trước. Hiện tại, anh đã kết hôn. Tình cảm e rằng không có dư cho em. Và tình cảm của em cũng không nên dành cho anh, người xứng đáng nhận được đã rời đi rồi."

Nước mắt từ khóe mắt trào ra, trái tim Mai Thúy thắt lại. Song, đau đớn này không phải vì cô ta bị Bách Tùng từ chối. Mà vì câu "người xứng đáng được nhận đã rời đi rồi" của anh. Mai Thúy lúc này như bị cả thế giới quay lưng. Cô ta lạc lõng trong mớ tơ vò từ suy nghĩ đến con tim.

"Cô nghe thấy chưa? Bây giờ cô rời khỏi đây được rồi. Tươi! Ra mở cửa đuổi khách đi!" Nói xong bà Loan không muốn gặp mặt Mai Thúy thêm phút nào nữa. Bà dứt khoát bỏ lên lầu.

Bầu không khí chìm vào im lặng.

Bách Tùng vẫn ngồi đó, cương nghị nhìn Thúy.

Thanh Lam lúc này nghệch mặt ra, chẳng hiểu hai người này nói cái gì. Dường như trước đó, ba người Lâm, Thúy, Tùng có chuyện gì đó với nhau. Dẫn đến hậu quả phức tạp như bây giờ.

"Anh sẽ nói lại cho em hiểu lần cuối, người hôm đó cứu em là Lâm, không phải anh. Đó là sự thật, chẳng phải vì Lâm yêu em nên anh nói như thế để tác hợp hai người đâu. Sự xuất hiện của anh chỉ là trùng hợp mà thôi. Anh mong rằng em sẽ suy nghĩ lại."