Thanh Lam không reply tin nhắn của Bách Tùng, mãi cho đến khi cô lên đến thành phố. Tin nhắn vẫn còn nằm trong mục tin của người lạ. Đi xe vất vả 6 tiếng đồng hồ. Lam mệt lã, về đến nhà thì lên phòng ngay. Cô nhớ nhung chiếc giường xịn xò của nữ phụ đến mức sắp phát điên rồi. Bây giờ mà không ôm giường đánh một giấc thật ngon là có lỗi với giường ngủ, là ngược đãi bản thân.
Lưng Lam đáp xuống tấm nệm êm ái và mềm mại. Trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là không nơi nào bằng nhà của mình. Mấy ngày qua ngủ ở Divine, giường sang gối xịn nhưng cảm giác vẫn không thoải mái bằng ở nhà. Cảm giác thân thuộc từ gia đình nhuốm sâu vào trong máu, có đi đến đâu vẫn luôn muốn trở về nhà.
Bây giờ mà ngủ một giấc thì còn gì bằng, Thanh Lam nhắm mắt lại chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng cô nào được ngủ cho yên giấc, não Lam truyền đến tín hiệu bắt cô nhớ lại một chuyện. Đó là cô chưa tính toán tìm cách hủy hôn với Bách Tùng. Thời gian đếm ngược lại còn mười hai ngày, cô phải mau chóng nghĩ kế mới được.
Thanh Lam ngồi dậy, điện thoại cô tiếp tục nhảy tin nhắn. Lần này người gửi là bà Hường, mẹ của cô.
Mẹ Hường: Lam về đến nhà chưa con?
Lam: Dạ con về rồi.
Mẹ Hường: Hôm nay mẹ họp đến khuya, con ngủ trước sớm nhé, không cần chờ mẹ. Ngày mai Tùng đến đón con đi đăng ký kết hôn.
Đăng ký kết hôn?
Trời ơi!
Làm sao cô có thể đăng ký kết hôn với Bách Tùng được. Cô mà đặt bút ký vào đó thì khác nào ký vào bản án chung thân ở thế giới chết tiệt này chứ. Lương tâm của cô không cho phép, không cho phép chuyện nếu cô chính thức trở thành vợ anh, Sơn Lâm sẽ thành em chồng. Chuyện tình chị dâu em chồng đối với Thanh Lam là chuyện khó có thể chấp nhận. Tuyệt đối, không thể xảy ra được!
Phải tìm cách thôi.
Cô bực dọc ngả lưng xuống giường, trút hết tức giận vào mấy chiếc gối mềm xốp. Lam tung cước đá gối văng xuống đất, lăn qua lộn lại khiến tấm ga giường nhăn nhúm mấy đường. Hệ thống chết tiệt! Ngay lúc quan trọng cần giúp đỡ thì lại lượn đi bảo trì. Bây giờ phải làm sao đây? Thời hạn của cô là trong ngày hôm nay phải nghĩ ra cách không đăng ký kết hôn với Bách Tùng.
Lam dần dần bình tĩnh, cô gác tay lên trán bắt đầu cật lực suy nghĩ cách. Cô nghĩ đến Bách Tùng, có lẽ anh cũng cùng một cảnh ngộ với cô. Thuận theo hôn sự này vì lợi ích của gia đình. Thật tâm trong lòng anh cũng chẳng muốn lấy cô đâu. Hai người vốn không có điểm chung, số lần gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay thì lấy đâu ra tình cảm chứ!
Cuộc hôn nhân này chỉ là bình phong, là đồ giả!
Phải rồi!
Đồ giả!
"Đúng rồi! Đúng rồi!" Lam không ngăn được vui sướиɠ, cô bật dậy phấn khích thốt lên.
Thời buổi tinh vi bây giờ đến cả sổ đỏ còn làm giả được thì dăm ba tờ hôn thú fake đã là cái gì. Ký một tờ giả cho qua chuyện là xong thôi mà. Nhưng chuyện này một mình Lam không thể làm được, vì cần phải có cả chữ ký của Bách Tùng. Cô bắt đầu lên phương án khả thi. Phương án thứ nhất - giả chữ ký. Phương án này bất khả thi, thời gian thì gấp rút, tên khốn đó thì khó nhằng, tiếp cận và xin được chữ ký Tùng là cả một quá trình. Lam không có đủ thời gian. Thế nên Lam bỏ qua phương án này.
Tiếp theo là phương án thỏa thuận với Bách Tùng, cô sẽ nói thẳng ra kế hoạch của mình và yêu cầu sự giúp đỡ từ anh. Bởi, cả hai người đều bị gia đình ép buộc, phương án này giúp cả hai tự do trên mặt pháp lý và cũng không làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ sau này. Phương án này khả quan, cô sẽ lựa lời bàn bạc với anh một chút. Có lẽ sẽ nhận được sự đồng ý từ anh vì thỏa thuận này hai người đều có lợi.
Nghĩ là làm ngay, Lam nhấc điện thoại bắt đầu vào mục tin nhắn từ người lạ. Tin nhắn đòi ảnh vẫn còn ở đó, nhưng cô không thèm để ý tới. Bỏ qua tin nhắn đó, cô vào vấn đề ngay. Thanh Lam kết bạn với Bách Tùng, không chờ anh đồng ý, cô gửi tin nhắn luôn.
Thanh Lam: Anh có ở đó không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Biệt thự nhà họ Trương.
Bách Tùng ngồi trong phòng làm việc xung quanh anh tận bốn màn hình máy tính bủa vây, cái nào cũng sáng rực, màn hình chạy liên tục. Không gian trong phòng tĩnh lặng, chỉ vọng lại tiếng cách cách liên hồi từ bàn phím.
Ting!
Điện thoại anh nháy sáng ba lần, đó là thông báo có tin nhắn mới. Bách Tùng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, tay vẫn gõ phím không ngừng. Thông báo tin nhắn từ một lạ, anh thôi không nhìn điện thoại nữa. Bách Tùng lấy lại tập trung xử lý công việc, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ là đa cấp hoặc mấy tên bán đồ cổ giả chuyên tìm anh để lừa đảo nữa đây mà. Ngày nào cũng spam tin nhắn đến mức hộp tin nhắn chờ của anh sẽ nổ tung nếu nó có thể. Toàn những chuyện vẩn vơ, không đáng bận tâm.
Mà khoan đã.
Hai bàn tay gõ phím nhanh như chớp của Tùng đột ngột dừng lại. Có thể người nhắn tin cho anh không phải là đa cấp, cũng không phải lừa đảo mà là Trư Bát Giới phiên bản trồng cây chuối thì sao? Không đúng, với tính khí của Thanh Lam thì đời nào cô làm chuyện này.
Nghĩ thế nhưng Bách Tùng vẫn nhấc điện thoại lên, anh ngả lưng tựa vào lớp đệm dày êm của ghế gaming, xoa dịu cổ vai gáy đang nhức mỏi khôn nguôi. Tay giương điện thoại trước mặt, Tùng lướt lên bắt đầu kiểm tra tin nhắn từ đâu đến.
Quả nhiên là Thanh Lam gửi tin nhắn, nhưng nó là văn bản chứ không phải hình ảnh như anh mong muốn.
Có chuyện muốn nói?
Chuyện gì cơ?
Bách Tùng khẽ nhíu mày, có lẽ chuyện Lam muốn nói với anh có liên quan đến việc ngày mai hai người đi đăng ký kết hôn đây. Ngoài chuyện đó ra thì giữa cô và anh chẳng còn chuyện gì khác để bàn bạc cả.
Ngón tay thon dài bắt đầu lướt trên màn hình điện thoại, Tùng quyết định trả lời cô. Anh cũng muốn xem thử Lam sẽ làm gì tiếp theo.
Bách Tùng: Có chuyện gì?
Thanh Lam: Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, tôi có một thỏa thuận hấp dẫn muốn bàn bạc với anh.
Cô trả lời tin nhắn nhanh hơn anh nghĩ, Lam có thỏa thuận muốn bàn với anh. Nhưng Tùng không phải là người dễ nói chuyện. Trước khi đi đến giai đoạn bàn bạc thỏa thuận gì đó mà Lam nói. Anh cần được giải trí, tâm trạng vui vẻ thì mới xem xét ký thỏa thuận được chứ. Nhân viên ký kết hợp đồng luôn phải tìm mọi cách cho đối tác cảm thấy hài lòng mà. Thế là Bách Tùng nhanh tay gõ tin nhắn.
Bách Tùng: Muốn yêu cầu hợp tác thì phải thỏa mãn yêu cầu của đối tác, kéo lên trên xem lại tin nhắn đầu tiên.
Thanh Lam: Tôi không đùa với anh.
Bách Tùng: Tôi đang nghiêm túc, nếu cô không làm được vậy thì chuyện làm ăn này tôi xin rút.
Thanh Lam: *** ****
Thanh Lam: TÔI LÀM!
Bách Tùng đạt được mong muốn, anh giương cao nụ cười đắc ý trên môi đầy kiêu ngạo. Bây giờ anh đang chiếm ưu thế hơn vì Thanh Lam đề nghị thỏa thuận, tức là cô cần sự phối hợp của anh hơn là anh cần cô. Thế nên trong những lúc thế này, tranh thủ thời cơ làm khó dễ cô một chút giải khuây thư giãn mới được.
Mất khoảng 10 phút, thông báo tin nhắn cuối cùng cũng xuất hiện.
Thanh Lam: Tên khốn! Vừa lòng anh chưa?
Phía dưới là ảnh một người con gái mặc đồ ngủ gấu hồng, hai tay chống xuống đất, hai chân chĩa lên trời. Dáng trồng cây chuối này theo Tùng đánh giá là không được nết na lắm, vì hai chân Lam dang ra hình chữ V. Không những thế mái tóc đen dài của cô xõa xuống đất trông vừa buồn cười vừa giống ma nữ.
Đánh giá xong tư thế trồng cây chuối của Lam, ánh mắt anh bị thu hút bởi một chi tiết nhỏ trên bức tường trắng. Một dòng chữ cực kì nhỏ, không tinh mắt ắt hẳn không nhận ra được. Bách Tùng phóng to vị trí đó lên, đó là một dòng chữ được Thanh Lam chèn vào trong, nội dung là "Trương Bách Tùng là đồ chết tiệt".
Anh bật cười. Chẳng hiểu sao Bách Tùng là người bị mắng, nhưng anh không tức giận, ngược lại còn cảm thấy buồn cười. Tay Tùng vô thức lưu tấm ảnh đó về máy, anh còn không quên đặt ảnh đó làm hình nền cuộc trò chuyện.
Hình nền vừa được đặt xong, Thanh Lam thả ngay một cơn bão icon phẫn nộ. Đột nhiên, Tùng thấy tai mình hơi ngứa. Có lẽ đằng sau màn hình, có người đang rủa anh xối xả.
Bách Tùng: Bát Giới đi tu rồi không được khẩu nghiệp đâu đấy.
Bách Tùng: Cô muốn thỏa thuận cái gì?
Thanh Lam: Tôi muốn anh ký vào tờ hôn thú.
Bách Tùng: ???
Thanh Lam: Ký vào hôn thú giả.