Chương 7: Hồ Gia Huynh Đệ

Mộ lão gia tử và Vương thị đang khom lưng thu dọn đồ đạc, bỗng nghe tiếng động quen thuộc. Hai người vội đứng dậy, quay đầu nhìn ra sau, mừng rỡ khi nhận ra người vừa đến.

“Đại cường, đại mãnh, thế mà là các ngươi!” Nhìn đến người quen, Mộ lão gia tử cùng Vương thị kích động dị thường.

Lại nói tiếp người nhà này cũng là người mệnh khổ.

Hai huynh đệ họ Hồ, nhà hai người ở một ngôi làng nhỏ cách kinh thành hai mươi dặm. Đại ca tên là Hồ Đại Dũng, là bạn tốt của nhi tử trong quân đội. Ba năm trước, mẹ của họ qua đời vì bệnh nặng.

Đại nhi tử ở xa nhà hàng ngàn dặm, nhận được tin dữ liền vội vàng phi ngựa trở về để gặp mẹ lần cuối.

Sau khi lo liệu xong tang lễ cho mẹ, Hồ Đại Dũng dẫn theo đệ đệ trai vào kinh thành, tìm được nhà họ Mộ. Một là để thăm hỏi cha mẹ và người thân của bạn tốt, hai là để cho hai đệ đệ biết nhà họ Mộ.

Sau khi Hồ Đại Dũng trở về Tây Bắc được vài năm, Hồ Đại Cường thường xuyên dẫn theo đệ đệ Hồ Đại Mãnh đến nhà họ Mộ giúp đỡ. Mộ lão gia tử và Vương thị cũng thường xuyên chuẩn bị thức ăn và quần áo cho hai hài tử mồ côi này.

Ngoài ra, Mộ lão gia tử còn thường xuyên dạy cho hai huynh đệ họ Hồ một ít võ thuật. Cũng có thể coi Mộ lão gia tử là thầy của Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh.

Hai nhà thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau. Mối quan hệ giữa hai nhà thậm chí còn thân thiết hơn cả họ hàng.

Hiện tại Hồ Đại Cường 19 tuổi, Hồ Đại Mãnh 17 tuổi. Đại ca Đại Cường cao hơn đệ đệ Đại Mãnh nửa cái đầu. Tuy nhiên, người thông minh, tinh ý đều có thể nhận ra rằng đệ đệ Đại Mãnh có vẻ thông minh hơn ca ca Đại Cường.

"Đại Cường thúc, Đại Mãnh thúc!”

Hai huynh đệ sinh đôi nhìn thấy hai huynh đệ họ Hồ, vui vẻ chạy vào lòng họ.

Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh vội vàng đưa tay ra đón lấy hai hài tử sinh đôi. Sau đó cười và nhấc bổng hai hài tử lên cao, làm cho hai hài tử sinh đôi cười khanh khách không ngừng.

Hai thúc cháu vui vẻ náo loạn một lúc, Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh mới dừng lại. Cùng những người còn lại trong nhà họ Mộ chào hỏi nhau.

Từ đây, hai nhà xác nhập ở bên nhau, không chỉ có Mộ Cửu, chính là Mộ lão gia tử cùng Mộ Xung bọn họ, cũng đều cảm thấy gia đình mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Rốt cuộc đây là hai thanh niên khỏe mạnh, giỏi săn bắn.

Vì có thêm hai anh em họ Hồ, khi Hứa thị và Lý thị nấu cơm, Vương thị tự nhiên nấu nhiều hơn cho hai người.

Hứa thị nói: "Buổi tối trời lạnh, sao chúng ta không nấu cháo ngũ cốc và bánh bột ngô cho bữa tối? Hơn nữa, chúng ta còn đào rau dại vào buổi chiều. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nóng hổi!"

Vương thị dặn hai người con dâu dùng tạm hòn đá để kê lên bếp nấu cơm.

Hai anh em Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh cũng rất tinh ý, họ lấy một túi lương thực thô và nửa túi thịt hong khô từ trên xe đẩy tay ra, đặt cùng với lương thực của nhà họ Mộ. Sau đó, Hồ Đại Cường tiện tay cầm nửa con gà rừng hong khô.

Hồ Đại Cường nói: "Thím, thêm chút thịt vào nấu chung đi!"

Mộ Cửu nhìn thấy nửa con gà rừng không lớn, có thể hai anh em họ Hồ thường xuyên đi săn được gà rừng nhỏ, không bán được giá cao. Nên họ gϊếŧ và hong khô để dành ăn.

Mặc dù chỉ là gà rừng nhỏ, nhưng được nhị thẩm dùng dao chặt nhỏ, nấu cùng với ngũ cốc bánh trong nước sôi. Nấu gần chín, cho thêm một mớ rau dại non vào, nêm thêm chút muối. Mùi hương tỏa ra khiến Mộ Cửu và hai đứa em sinh đôi thèm chảy nước miếng.

"Oa, ngon quá!" Hai huynh đệ sinh đôi, mỗi người ôm hơn nửa chén cháo thịt, ăn ngon miệng từng ngụm từng muỗng.

"Cửu Nhi, đây là của ngươi, mau còn nóng ăn!"

Cháo thịt trong thời buổi thiếu ăn này được coi là món ngon, Mộ Cửu dựa theo lượng cơm bình thường ăn hẳn là hơn nửa chén, lúc này chén của nàng được Vương thị múc đầy ắp một chén lớn.

Mộ Cửu nhìn chén cháo thịt nặng trĩu trong tay, lòng không khỏi cảm động.

Dựa vào ký ức của nguyên thân, Mộ Cửu cũng hiểu biết về triều đại thịnh vượng này. Tuy nói địa vị nữ tử không giống như Đại Thanh triều, hoàn toàn "nam tôn nữ ti", nhưng vẫn có rất nhiều bất công.

Tuy nhiên, do trình độ sản xuất xã hội thấp kém, cộng thêm thiên tai nhân họa và chiến tranh liên miên trong nhiều năm, dẫn đến việc các gia đình trong thời đại này càng coi trọng nam giới hơn. Tư tưởng "trọng nam khinh nữ" len lỏi từ tầng lớp quan quý tộc đến gia đình bình dân bá tánh.

Tuy nhiên, trong gia đình họ Mộ, từ khi Mộ Cửu xuyên không đến nay, qua những chi tiết nhỏ, nàng cảm nhận được sự quan tâm và coi trọng của các trưởng bối trong nhà dành cho mình, cùng với sự tôn trọng của hai đứa đệ đệ đối với người trưởng tỷ này.

Mộ Cửu dùng muỗng gỗ múc một muỗng cháo thịt đưa vào miệng. Cháo được nấu từ ngũ cốc nguyên hạt, mềm mịn đến mức tan ngay trong miệng, không hề gây xước cổ họng. Hương vị thịt thoang thoảng quyện cùng gia vị đơn giản tạo nên một món ăn vô cùng thơm ngon.

Mộ Cửu cùng mọi người trong nhà quây quần bên bếp lửa, ăn cháo thịt từng muỗng từng muỗng. Chén cháo nóng hổi được ăn hết, cả người cũng trở nên ấm áp, sảng khoái.

Sau khi ăn xong, cả nhà quây quần bên bếp lửa tạm bợ. Họ trải bạt dầu và chăn lên mặt đất để chuẩn bị cho giấc ngủ.

Mộ Cửu lại ngủ chung với tiểu cô. Mẹ của nàng ôm hai đứa em song sinh, anh em nhà họ Hồ chọn một chỗ cách xa họ một chút, cũng trải bạt dầu và chăn bông để ngủ.

Nhờ có hai anh em họ Hồ gia nhập, lực lượng của cả đoàn bỗng chốc mạnh lên không ít.

Để giảm bớt cảm giác tồn tại của cả nhà mình, Mộ lão gia tử đã thương lượng với anh em họ Hồ, dẫn mọi người đến chỗ ở cuối cùng của những người lưu đày.

Phải nói rằng, lựa chọn của Mộ lão gia tử vẫn là có lý.

Một tuần sau, khi mẹ Mộ Cửu và nhị thẩm lại làm đồ ăn có thịt hong, có người đã theo dõi họ thịt hong trong túi.

Nửa đêm khi cả nhà ngủ say, Mộ Cửu sờ sờ tiểu cô đang ngủ say, liền trộm vào không gian.

Chỉ trong vòng một tuần, Mộ Cửu đã bị không gian biến đổi đến mức không thể nhận ra.

Ruộng thí nghiệm, những cây khoai tây xanh mướt đã cao ngang đầu gối. Mộ Cửu cầm cái cuốc đặt ở bờ ruộng, nhẹ nhàng đào một bụi khoai tây. Bên trong, những củ khoai tây đã bắt đầu hình thành.

Mộ Cửu vui mừng khôn xiết. Xem ra cây trồng trong không gian có chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn nhiều so với thế giới hiện thực. Khoai tây vốn có chu kỳ sinh trưởng là ba tháng, nhưng trong không gian chỉ cần khoảng nửa tháng là đã có thể thu hoạch.

Bên trong trang trại chăn nuôi gia cầm gia súc, những chú heo con đã trưởng thành, đạt trọng lượng trung bình từ một trăm cân. Gà, vịt, ngỗng đều đã biến đổi to lớn, phát triển thành dáng vẻ trưởng thành. Có vẻ như trong không gian, gia súc chỉ cần hơn nửa tháng là có thể xuất chuồng, gia cầm cũng có thể bắt đầu đẻ trứng.

Mộ Cửu còn chưa kịp đi xem xét tình trạng tảo biển trong bể nuôi, thì đã nghe thấy tiếng động sột soạt khe khẽ. Nàng vội vàng từ không gian trở lại ổ chăn, và nhìn thấy hai bóng đen đang ngồi xổm bên xe đẩy của mình, đang chìa tay lấy thứ gì đó.

“Có người trộm lương thực! Mau tới đây!”

Mộ Cửu không nhịn được mà hét lớn. Thứ quý giá nhất trên chiếc xe đẩy này không phải là gì khác ngoài lương thực. Lương thực chính là mạng sống của cả gia đình họ.

Mộ lão gia tử và Mộ Xung không hổ danh là người có chút võ nghệ. Vừa nghe tiếng hét, hai người họ như lò xo bật dậy nhanh nhẹn.

Người nhà vọt tới bên xe đẩy, hai tay như kìm sắt túm lấy một tên trộm và bắt đầu ra đòn đấm.

Vương thị bị tiếng cháu gái la hét cũng sợ hãi đến mức run rẩy. Khi phản ứng lại, nghe rõ cháu gái lại hét lớn chuyện gì, áo bông còn chưa kịp mặc vào, liền lôi kéo cháu gái cùng nữ nhi về bên người, đem hai nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

Lý Thúy Thúy vội vã mặc áo bông mỏng manh của mình, sờ soạng tìm đại tẩu bên cạnh, cùng nhau mỗi người bế một hài tử chạy về phía bà bà và cô em chồng.

Hai tên trộm liều mạng giãy giụa, nhưng bị huynh đệ nhà họ Hồ hung hăng đè xuống đất, không thể cử động.