Chương 4: Không Gian Đơn Sơ

Lần này cả gia đình bị lưu đày, bắt đầu từ sáng mai. Chín con người, lớn nhỏ, già trẻ, không ai biết số phận sẽ ra sao.

Hoặc là gian nan sống sót, hoặc là cả nhà cùng chết.

Bình thường, chuyện bị từ hôn là chuyện động trời, là chuyện lớn nhất trong nhà. Nhưng giờ đây, so với sinh mệnh của cả gia đình, chuyện tình nữ nhi chẳng còn quan trọng gì nữa.

Bữa cơm tối nay trở nên vô cùng quan trọng bởi sáng mai cả nhà sẽ phải lên đường lưu đày.

Vương thị đích thân nấu nướng. Một nồi cơm gạo, hơn phân nửa thịt heo chân giò hầm cùng củ cải được hong gió nhà hàng xóm, một chén bắp cải ngâm giấm, một chén trứng gà xào, và một bát canh trứng to lớn.

Cơm chín, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Mộ lão gia tử còn mang ra bình rượu quý thường ngày cất giữ, rót cho con nhi tử một nửa. Cả nhà ăn uống vui vẻ, không ai nghĩ rằng đây là bữa cơm chia tay trước khi họ phải lưu đày.

Nhìn cảnh tượng đầm ấm ấy, tưởng chừng như cả gia đình đang sum vầy chúc mừng một hỷ sự nào đó.

Sau bữa tối, mẫu thân cùng nhị thẩm dọn dẹp chén đũa. Mộ Cửu rửa mặt xong, liền nằm xuống giường trước tiểu cô.

Trải qua một ngày chung sống với gia đình này, Mộ Cửu, một người hiện đại của thế kỷ 21, cũng đã yêu quý họ.

Nhưng nếu chính mình trọng sinh vào thân xác của nữ hài này, nàng không thể không suy nghĩ cho tương lai của gia đình này.

Hành trình từ đây đến Đại Tây Bắc xa xôi gần sáu ngàn dặm. Gia đình Mộ gia không có tiền bạc, lương thực, lại gặp lúc triều đình bất ổn, cướp bóc nổi lên khắp nơi.

Chuyến đi này quả thực vô cùng gian nan và nguy hiểm.

Nếu có thể mang theo căn cứ nghiên cứu siêu hiện đại nơi nàng từng làm việc đến đây thì tốt biết bao.

Mộ Cửu đã làm việc tại căn cứ nghiên cứu đó gần bốn năm. Nơi đây không chỉ có kho hạt giống năng suất cao nhất thế giới, mà còn có khu thí nghiệm nông nghiệp rộng lớn nhất, hiện đại nhất, trang trại nuôi trồng thủy sản, trại chăn nuôi gia cầm với kỹ thuật tiên tiến nhất.

Không chỉ vậy, nơi đây còn có khu chung cư cao cấp dành cho nhân viên sinh hoạt, siêu thị hiện đại, bệnh viện đầy đủ trang thiết bị hiện đại, và để đảm bảo an ninh cho khu vực, cách đó không xa còn có một căn cứ quân sự đóng quân.

Nếu có thể sở hữu toàn bộ căn cứ nghiên cứu đó, không nói đến việc Mộ Cửu có thể làm nên chuyện gì ở thế giới này, ít nhất nàng có thể đảm bảo cho gia đình mình một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tồn tại một cách an toàn trong thế giới đầy bất trắc này.

Mộ Cửu nhắm mắt, trong đầu không ngừng tưởng tượng về căn cứ nghiên cứu kiếp trước. Chưa đầy một chén trà nhỏ thời gian, nàng mở mắt ra, và bỗng nhiên thấy mình đang đứng bên cạnh một cánh đồng rộng nửa mẫu vuông. Trên cánh đồng cắm một tấm biển đề ba chữ to "Ruộng thí nghiệm".

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Cửu thực sự sợ ngây người. Chẳng lẽ căn cứ nghiên cứu kia đã thực sự được nàng mang đến đây?

Mộ Cửu cố gắng tập trung ý thức, mở to mắt ra. Lại thấy mình đang ở trong căn phòng nhỏ cùng với tiểu cô.

Khi phát hiện ra điều này, Mộ Cửu vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Nàng không lãng phí một giây thời gian nào, lập tức dùng ý thức hô "Tiến" và quay trở lại nơi vừa đứng.

Tuy nhiên, khi hoàn thành việc dịch chuyển, nàng mới nhận ra nơi đây chỉ có một cánh đồng thí nghiệm rộng nửa mẫu, một hồ nước biển nhân tạo nuôi trồng hải sản rộng khoảng một trăm mét vuông và một trang trại chăn nuôi gia cầm gia súc rộng năm mươi mét vuông.

Tiếp theo là khu vực bên cạnh, là một kho hạt giống còn không rộng bằng sân nhà Mộ gia hiện tại.

Cuối cùng là khu vực ruộng thí nghiệm, nằm ở phía trên khu vực nuôi trồng thủy sản và chăn nuôi gia cầm gia súc. Nơi đây có một giếng nước và một hồ nước.

Nàng ấn giếng nước, nước trong vắt chảy ra. Nàng không kiềm được mà dùng tay hứng một ngụm nước uống. Nước ngọt thanh, ngon miệng vô cùng.

Mộ Cửu nhìn quanh cánh đồng thí nghiệm, thấy nó hoàn toàn trống rỗng.

Hồ nước nuôi trồng hải sản tuy đã có một số sinh vật, nhưng chỉ là những con cua con, tôm con và cá bột lơ thơ.

Trang trại chăn nuôi gia cầm cũng chỉ có gà con, vịt con, ngỗng con và heo con mới sinh. Số lượng cũng rất ít, mỗi loại chỉ có năm con gà, vịt, ngỗng và một con heo đực và một con heo cái.

Mộ Cửu bước vào căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh kho hạt giống. Bên trong chỉ có một vài dụng cụ cơ bản như cuốc, xẻng, liềm và thùng.

Nàng không thể tìm thấy bất kỳ thiết bị công nghệ cao nào ở đây. Nơi này được gọi là căn cứ, nhưng lại quá đơn sơ. Cá tôm, gia cầm cũng đều còn quá nhỏ, không thể trực tiếp ăn được.

Chẳng lẽ nơi rách nát này là để cho nàng tự trồng hoa màu, tự nuôi cá tôm, tự chăn nuôi gia cầm?

Không thể nào? Kiếp trước, nàng học chuyên ngành nông nghiệp và chăn nuôi. Từ năm nhất đại học, nàng đã bắt đầu thực hành trồng trọt và chăn nuôi, chưa kể đến giai đoạn nghiên cứu sinh.

Một tiểu cô nương như nàng, ngày ngày chỉ quanh quẩn với ruộng đất, hạt giống, cá tôm, gia cầm.

Chẳng lẽ cả đời Mộ Cửu này chỉ gắn liền với việc làm ruộng chăn nuôi?

Nàng chỉ nghĩ rằng có được không gian trữ vật, có được căn cứ, y như rằng chỉ cần duỗi tay ra là có cơm ăn, há miệng ra là có thức ăn ngon!

Mặc dù miệng lẩm bẩm oán giận, nhưng trong lòng Mộ Cửu vẫn luôn tự hào về chuyên ngành mình đã chọn. Dù sau này ở căn cứ nghiên cứu, ngày ngày nghiên cứu, phân tích số liệu, Mộ Cửu chưa bao giờ trễ nải.

Mộ Cửu bước vào kho hạt giống, trước mắt là một kho hàng trống rỗng, chỉ có duy nhất nửa giỏ khoai tây.

Mộ Cửu có chút thất vọng. Nàng mong muốn có được hạt giống lúa nước năng suất cao vì nàng thích ăn cơm. Tuy nhiên, hiện tại không còn lựa chọn nào khác, có khoai tây cũng tốt hơn là không có gì.

Mộ Cửu dùng cuốc để phân luống thửa ruộng thí nghiệm. Nàng lo lắng tiểu cô về phòng sẽ phát hiện mình đi vắng, may mắn là thời gian trong không gian trôi chậm hơn so với bên ngoài rất nhiều.

Sau khi phân luống xong, Mộ Cửu ước tính thời gian ra khỏi không gian, không lâu sau tiểu cô đã rửa mặt xong và trở về phòng.

"Cửu Nhi, ngươi hiện tại cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"

Mộ Nguyên Hương đẩy cửa phòng, châm lửa trên đèn dầu. Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy con đại chất nữ đang nằm trên giường mở to mắt nhìn mình.

Bước nhanh đến mép giường, duỗi tay sờ sờ trán chất nữ.

"Cửu Nhi của chúng ta cuối cùng cũng không sốt nữa!" Nói xong, cẩn thận dịch chăn mỏng cho chất nữ, tránh để gió lùa vào.

Nhìn tiểu cô dịu dàng và chu đáo, Mộ Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng. Đã nhiều năm rồi không có ai quan tâm đến nàng như vậy.

"Cảm ơn tiểu cô!" Mộ Cửu nở nụ cười với tiểu cô, lại nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của nàng, đoán được chuyện Lữ gia từ hôn vào ban ngày, rốt cuộc vẫn khiến cô nương mới 16 tuổi này tổn thương.

Nàng liền dùng quan điểm của người hiện đại khuyên tiểu cô một câu: "Tiểu cô đừng buồn, từ biểu hiện của Lữ gia hôm nay, nhà họ chính là một cái hố, Lữ Kiệt càng không phải là thứ tốt, từ hôn với họ, về sau nhất định có thể gặp được người tốt hơn!"

Mộ Nguyên Hương vốn dĩ trong lòng còn có chút buồn thương và thất vọng, cùng với cảm giác ngơ ngẩn về tương lai của chính mình. Nghe được đứa chất nữ mới không đến mười tuổi dùng giọng điệu như người lớn khuyên nhủ mình, nhịn không được bật cười.

Hai người nằm trên giường trò chuyện vài câu chuyện phiếm, Mộ Nguyên Hương vỗ vỗ tay nàng, nhắc nhở nên đi ngủ sớm.

Mộ Cửu nghe tiếng hít thở đều đặn của tiểu cô bên cạnh, biết tiểu cô đã ngủ say, nàng lại một lần nữa quay trở lại không gian căn cứ.

Hạt giống khoai tây trong kho đều đã nảy mầm. Nàng muốn sớm trồng những hạt giống này. Nhìn vào lượng lương thực mà gia đình đang chuẩn bị, dù cho cả nhà đều ăn uống tiết kiệm, cũng không thể cầm cự được lâu dài.

Mộ Cửu dùng dao cắt khoai tây đã nảy mầm thành từng khoanh nhỏ, sau đó cẩn thận mang từng khoanh đến ruộng thí nghiệm. Nàng lấy khoai tây đã nảy mầm trồng vào các luống ruộng.

Sau khi xử lý xong khoai tây, Mộ Cửu dùng liềm hái cắt một sọt cỏ ở bờ ruộng. Nàng rải một nửa cỏ vào ao nuôi, một nửa rải vào chuồng gia cầm.

Sau khi làm xong việc, Mộ Cửu xoa bóp cái eo đang đau nhức của mình, đi ra giếng nước bên cạnh múc nước đơn giản để rửa mặt. May mắn là nhiệt độ trong không gian thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, nên dùng nước để rửa mặt cũng không hề lạnh.

Có thể do lao động cả nửa ngày, ra khỏi không gian, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng nằm trên giường trở mình, liền ngủ thϊếp đi.