“Cửu Nhi, trứng này từ đâu mà có?”
Bà Vương nhìn thấy những quả trứng trong giỏ của cháu gái, giọng nói có phần vội vã.
Cũng không thể trách được, từ hơn nửa tháng trước khi quan binh đột kích vào nhà của họ và kết án gia đình họ phải lưu đày, chín người già trẻ trong nhà nàng cùng với hai huynh đệ họ Hồ, chỉ ăn hết mười hai quả trứng mà hàng xóm đã tặng cho nhà họ trước đó, mà phần lớn trong số đó đều đã chui vào bụng của nàng và đứa đệ đệ song sinh.
Mộ Cửu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vương thị cũng có thể thấu hiểu được tâm trạng vui sướиɠ của bà nội mình.
Trong thời đại mà năng suất sản xuất thấp và xã hội lại rối ren này, đối với bá tánh bình thường, trứng gà là một loại thực phẩm quý giá.
"Nãi nãi, đây là của nhà kia cho!"
Mộ Cửu đang đau đầu suy nghĩ tìm lý do gì để giải thích cho bà nội, bỗng nghe tiếng lừa kêu từ xa vọng lại, mắt nàng sáng bừng, trong nháy mắt đã nghĩ ra một lý do hay.
Nhà mà Mộ Cửu dùng ngón tay chỉ chính là nhà họ Hồng. Chủ nhà là một tú tài. Hồng tú tài và thê tử là Trương thị đều đã ngoài bốn mươi tuổi, nữ nhi của họ là Hồng Lâm Nhi mới mười ba tuổi, cả gia đình ba người họ cũng vì liên lụy từ đại nhi tử Hồng Tử Khôn đang giữ chức vụ trong quân Tây Bắc mà bị lưu đày.
Trước khi bị lưu đày, gia đình Hồng Tú Tài mở một lớp học tư thục ở một thị trấn cách kinh đô năm mươi dặm. Do vậy, gia đình họ có điều kiện khá giả, cũng là một trong số ít những hộ có xe lừa trong chuyến lưu đày lần này.
Hôm kia, khi mọi người đang nghỉ ngơi để nấu bữa trưa, Mộ Cửu dẫn theo hai đệ đệ đi hái rau dại ở gần đó. Hồng Lâm Nhi liền chủ động chào hỏi nàng và lịch sự hỏi nàng cách phân biệt rau dại.
Hai ngày nghỉ vừa qua, mọi người cùng nhau đi hái rau dại, Hồng Lâm Nhi cũng đi cùng nàng.
Mộ Cửu quan sát, hai ngày nay nàng cùng Hồng Lâm Nhi tiếp xúc, Hồng gia chỉ đơn giản là đậu xe lừa cách Mộ gia không xa.
Vương thị nhìn theo hướng tay của cháu gái, thấy đó là gia đình họ Hồng, nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò cháu gái mình: “Lúc này, trứng quả là thứ quý giá nhất. Nhà họ Hồng thật hào phóng, sau này nếu nữ nhi nhà đó lại đi hái rau dại cùng ngươi, ngươi phải chỉ dẫn nàng cẩn thận hơn nữa!”
“Ta biết rồi nãi nãi.”
Thấy bà nội không hỏi thêm về chuyện trứng, Mộ Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời đại mê tín thờ cúng quỷ thần này, thực sự khó khăn cho nàng khi giải thích với gia đình họ Mộ về chuyện không gian. Nàng không muốn bị những người thân yêu coi là yêu quái.
“Nãi nãi, cái này gọi là khoai tây, cũng là do nhà họ Hồng cho, Hồng Lâm Nhi nói có thể nấu ăn, hấp, nướng, luộc đều được, ăn mềm dẻo và no lâu.”
Mộ Cửu thấy Vương thị cẩn thận đặt mười quả trứng trong rổ vào trong yếm, sau đó đi đến chỗ xe đẩy, lại cẩn thận đặt từng quả trứng trong yếm lên lớp trên của túi đựng ngũ cốc trên xe đẩy.
Trứng để trong gạo lứt, có thể chống va đập, chống rung lắc. Đây là trí tuệ từ những người dân lao động bình thường.
Vương thị chỉ chăm chăm nhìn vào trứng, mà lại lơ là mất những củ khoai tây trong rổ của mình. Mộ Cửu vừa giải thích cách ăn khoai tây vừa chủ động đưa khoai tây cho bà.
“Cái này trông như cục đất sét mà cũng ăn được sao?”