Mộ lão gia tử và Vương thị đang khom lưng thu dọn đồ đạc, bỗng nghe tiếng động quen thuộc. Hai người vội đứng dậy, quay đầu nhìn ra sau, mừng rỡ khi nhận ra người vừa đến.
“Đại cường, đại mãnh, thế mà là các ngươi!” Nhìn đến người quen, Mộ lão gia tử cùng Vương thị kích động dị thường.
Lại nói tiếp người nhà này cũng là người mệnh khổ.
Hai huynh đệ họ Hồ, nhà hai người ở một ngôi làng nhỏ cách kinh thành hai mươi dặm. Đại ca tên là Hồ Đại Dũng, là bạn tốt của nhi tử trong quân đội. Ba năm trước, mẹ của họ qua đời vì bệnh nặng.
Đại nhi tử ở xa nhà hàng ngàn dặm, nhận được tin dữ liền vội vàng phi ngựa trở về để gặp mẹ lần cuối.
Sau khi lo liệu xong tang lễ cho mẹ, Hồ Đại Dũng dẫn theo đệ đệ trai vào kinh thành, tìm được nhà họ Mộ. Một là để thăm hỏi cha mẹ và người thân của bạn tốt, hai là để cho hai đệ đệ biết nhà họ Mộ.
Sau khi Hồ Đại Dũng trở về Tây Bắc được vài năm, Hồ Đại Cường thường xuyên dẫn theo đệ đệ Hồ Đại Mãnh đến nhà họ Mộ giúp đỡ. Mộ lão gia tử và Vương thị cũng thường xuyên chuẩn bị thức ăn và quần áo cho hai hài tử mồ côi này.
Ngoài ra, Mộ lão gia tử còn thường xuyên dạy cho hai huynh đệ họ Hồ một ít võ thuật. Cũng có thể coi Mộ lão gia tử là thầy của Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh.
Hai nhà thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau. Mối quan hệ giữa hai nhà thậm chí còn thân thiết hơn cả họ hàng.
Hiện tại Hồ Đại Cường 19 tuổi, Hồ Đại Mãnh 17 tuổi. Đại ca Đại Cường cao hơn đệ đệ Đại Mãnh nửa cái đầu. Tuy nhiên, người thông minh, tinh ý đều có thể nhận ra rằng đệ đệ Đại Mãnh có vẻ thông minh hơn ca ca Đại Cường.
"Đại Cường thúc, Đại Mãnh thúc!”
Hai huynh đệ sinh đôi nhìn thấy hai huynh đệ họ Hồ, vui vẻ chạy vào lòng họ.
Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh vội vàng đưa tay ra đón lấy hai hài tử sinh đôi. Sau đó cười và nhấc bổng hai hài tử lên cao, làm cho hai hài tử sinh đôi cười khanh khách không ngừng.
Hai thúc cháu vui vẻ náo loạn một lúc, Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh mới dừng lại. Cùng những người còn lại trong nhà họ Mộ chào hỏi nhau.
Từ đây, hai nhà xác nhập ở bên nhau, không chỉ có Mộ Cửu, chính là Mộ lão gia tử cùng Mộ Xung bọn họ, cũng đều cảm thấy gia đình mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Rốt cuộc đây là hai thanh niên khỏe mạnh, giỏi săn bắn.
Vì có thêm hai anh em họ Hồ, khi Hứa thị và Lý thị nấu cơm, Vương thị tự nhiên nấu nhiều hơn cho hai người.
Hứa thị nói: "Buổi tối trời lạnh, sao chúng ta không nấu cháo ngũ cốc và bánh bột ngô cho bữa tối? Hơn nữa, chúng ta còn đào rau dại vào buổi chiều. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nóng hổi!"
Vương thị dặn hai người con dâu dùng tạm hòn đá để kê lên bếp nấu cơm.
Hai anh em Hồ Đại Cường và Hồ Đại Mãnh cũng rất tinh ý, họ lấy một túi lương thực thô và nửa túi thịt hong khô từ trên xe đẩy tay ra, đặt cùng với lương thực của nhà họ Mộ. Sau đó, Hồ Đại Cường tiện tay cầm nửa con gà rừng hong khô.
Hồ Đại Cường nói: "Thím, thêm chút thịt vào nấu chung đi!"
Mộ Cửu nhìn thấy nửa con gà rừng không lớn, có thể hai anh em họ Hồ thường xuyên đi săn được gà rừng nhỏ, không bán được giá cao. Nên họ gϊếŧ và hong khô để dành ăn.
Mặc dù chỉ là gà rừng nhỏ, nhưng được nhị thẩm dùng dao chặt nhỏ, nấu cùng với ngũ cốc bánh trong nước sôi. Nấu gần chín, cho thêm một mớ rau dại non vào, nêm thêm chút muối. Mùi hương tỏa ra khiến Mộ Cửu và hai đứa em sinh đôi thèm chảy nước miếng.