Editor: Ái Tuyết
"Tộc trưởng!" A Trà vội vàng ngồi dậy.
Những người phụ nữ gần đó ăn mặc gần như trần như nhộng nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, chỉ chưa trực tiếp lên tiếng kêu Diệp Phong bế họ đi.
Tiêu Sắt cứng người, gượng cười: "Xin chào, Dạ Phong!"
Trong lòng nàng sớm đã chửi thề, dù có sống cùng trong sơn động hay không có cửa cũng không sao, nhưng vì cái gì đàn ông có thể tùy ý đi lại xung quanh như vậy chứ?
Chuyện này, xét về tình về lý cũng không thể trách họ được, người viễn cổ họ đâu biết thế nào gọi là riêng tư, tất cả đều nhìn nhận theo kiểu chúng ta đều là thành viên trong tộc, nên đương nhiên phải sống cùng nhau.
Không, không, cô phải nghĩ cách tìm chỗ khác để ngủ, nếu không nửa đêm lỡ xảy ra chuyện gì thì cô biết khóc cho ai nghe đây?
Đột nhiên, một vật nặng rơi lên người cô, Tiêu Sắt gần như nhảy dựng lên.
Trong đêm tối, Tiêu Sắt nhìn không rõ khuôn mặt Diệp Phong: "Cái này?"
"Giữ đi." Diệp Phong bỏ lại hai chữ này rồi rời đi.
Tiêu Sắt giật lấy tấm da thú muốn trả lại cho anh, nhưng lại cảm thấy làm như vậy có chút không biết tốt xấu.
A Trà đi tới, cười nói: "Tộc trưởng cho, có nghĩa là Tộc trưởng thích cô, sau này sẽ không có gã đàn ông nào đến bế cô đi."
Tim Tiêu Sắt đập thình thịch, như bị hươu con đυ.ng nhẹ một cái.
Dạ Phong, anh ta thích cô sao!
Cô bị một dã nhân coi trọng!
Không, cô không muốn, cô không thể chấp nhận được.
Tiêu Sắt ngồi dậy, nắm lấy bộ da thú bước nhanh về phía cửa hang. Diệp Phong lúc này đang ở phía ngoài cùng hang động, còn Tiểu Sắt thì từ bên trong đi về phía cửa hang, những gã đàn ông khác đều ngồi dậy nhìn cô, cho dù nhìn không rõ biểu cảm trên mặt bọn họ thì Tiêu Sắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, nồng đậm chiếm hữu! Tốc độ dưới chân cô không khỏi tăng nhanh.
Đột nhiên, một gã đàn ông lao tới trước mặt cô, bế cô lên. Tiêu Sắt sợ hãi hét chói tai, tát hắn ta một cách điên cuồng: "Thả tôi xuống, thả tôi ra!"
Những tên đàn ông khác cũng ồn ào ngao ô liên tục.
Tiêu Sắt sợ hãi, cô tới nơi này hơn mười ngày, từng chính mắt nhìn thấy một người đàn ông bế một cô gái trong bộ lạc đi, lúc ấy cô không hiểu, liền hỏi A Trà đây là có ý gì.
A Trà nói cho cô biết, nếu đàn ông coi trọng người phụ nữ nào, chỉ cần tới bế đi là được.
Nếu cô gái kia phản kháng, chứng tỏ cô không đồng ý cùng người đàn ông kia ở bên nhau.
Nếu không phản kháng, vậy chứng tỏ nguyện ý cùng người đàn ông đó ở bên nhau.
Tiêu Sắt hoảng sợ tát loạn lên gã kia, cô không chấp nhận bị bế đi như vậy. Ở chỗ này, trừ bỏ A Trà, thì người cô quen thuộc chỉ có Dạ Phong.
"Đang làm cái gì?"
Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, gã kia phút chốc sửng sốt, Tiêu Sắt cũng nhờ vậy mà tránh thoát được, vội vàng chạy về phía cửa động, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cái mũi đau đến ê ẩm muốn khóc.
Tại sao lại bắt cô phải trải qua chuyện này?
Cô thậm chí còn không coi trọng tộc trưởng Thanh Long bộ lạc bọn họ, thì làm sao cô có thể thích những gã đàn ông này chứ?
Tiêu Sắt đột nhiên có loại xúc động muốn thoát khỏi nơi này, cô lặng nhìn về phương xa.
Bóng tối vô tận, cô không biết cuối cùng cô sẽ trở về đâu..
Khu rừng rộng lớn u ám phía xa tựa như dã thú đang chực chờ nuốt chửng cô, khiến cô càng thêm hoảng sợ.
Tiêu Sắt sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, nếu như cô thoát khỏi bộ lạc Thanh Long, cho dù may mắn thoát khỏi miệng dã thú, nhưng lại không tránh thoát được những gã đàn ông khác thì sao?
Ở cái nơi khan hiếm phụ nữ này, cô bị bế trở về cũng chỉ có thể sinh hài tử.
Vạn nhất không sinh hài tử được, ngược lại trở thành người phụ nữ cho các tộc nhân khác xài chung, lúc đó có phải đến nơi nào khóc?
Sự thịnh vượng và tồn tại của một bộ lạc phụ thuộc vào việc sinh con của những người phụ nữ.
Nếu không có đứa nhỏ thì làm sao bộ lạc có thể tồn tại được?
Còn nữa, bởi vì phụ nữ thưa thớt, cho nên thường xuyên phát sinh chuyện đoạt phụ nữ từ các bộ lạc khác, tỷ như Xương Hồn của Tháp Hà bộ lạc, thường cướp phụ nữ của các bộ lạc khác.
Nếu phụ nữ bị bắt đi gặp may mắn, họ chỉ cần ở bên người đàn ông đó và chỉ sinh đứa nhỏ cho mình một mình gã.
Còn phụ nữ xui xẻo bị cùng lúc nhiều gã đàn ông coi trọng, sau khi sinh hạ đứa nhỏ cũng không biết đó là con của ai.
Cho nên, thời đại viễn cổ đã có câu nói gọi là, chỉ biết mẹ mà không biết cha.
Nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như làm người phụ nữ của tộc trưởng, sẽ không có tên đàn ông nào dám động thủ.
Cho nên, đứa nhỏ do người phụ nữ của Tộc trưởng sinh hạ ra, nhất định sẽ là Tộc trưởng đời kế tiếp.
Tiêu Sắt ngửa đầu, hít sâu một hơi, đem sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng: "Cảm ơn anh!"
Âm thanh vừa rồi hô lên chính là của Dạ Phong, cho nên gã kia mới không dám ra tay nữa. Nếu không, Tiêu Sắt không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Dạ Phong đứng ở phía sau cô không lên tiếng, nhàn nhạt nói: "Chạy ra làm cái gì?"
Tiêu Sắt siết chặt da thú, lấy hết can đảm nhìn về phía Dạ Phong: "Anh đưa cho tôi da thú là có ý gì?"
*Tuyết thử thay đổi cách xưng hô, mọi người đọc thử cho Tuyết ý kiến nha! :)