Chương 6: Lửa tắt

Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt theo Dạ Phong đi đến trước mặt tư tế, cả hai cùng nhau ngồi dưới mặt đất.

Cảm nhận được mặt đất lạnh băng truyền đến mông, trong lòng Tiêu Sắt thầm than "Ai.., thật quá bi ai!"

Hoa Niên hiến tế bưng chén đá chứa nước vẩn đυ.c thủy, trong miệng lẩm bẩm niệm chú sau đó lại dùng tay nhúng nước từ trong chén đá bôi lên trên đầu Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt híp mắt lại không dám động, ngồi đó suốt hơn mười lăm phút, Hoa Niên tư tế mới buông chén đá xuống. Sau đó bắt đầu quỳ lạy thiên địa, cũng bắt Tiêu Sắt quỳ theo.

Tiêu Sắt nhập gia tùy tục quỳ thiên địa, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Dạ Phong: “Làm gì vậy?”

Dạ Phong nhìn liền hiểu nghi hoặc trong mắt Tiêu Sắt: “Ngươi chính thức trở thành vu nữ bộ lạc của chúng ta!”

Tiêu Sắt bừng tỉnh đại ngộ, thật đúng là có kỹ thuật, chỉ như vậy thân phận đã khác biệt hẳn.

Từ trong động đi ra ngoài, mặt trời phía chân trời đang từ từ xuống núi.

Tiêu Sắt mở đôi tay ra, như đang ôm thái dương tàn khuyết*(một nửa), vạn phần cảm thán: “Phong cảnh đẹp như họa, thật sự quá mỹ miều!”

Nếu không có gϊếŧ chóc, sẽ càng tốt hơn.

Lúc này, Phong Niên vội vàng đi đến trước mặt Dạ Phong, thấp giọng nói một câu, Dạ Phong vội vàng rời đi.

Tiêu Sắt nhìn ra xa một chút, phủi tay đi về phía bãi đất trống.

“A Sắt!” A Trà đi đến trước mặt nàng, biểu tình bi thương, nghẹn ngào nói: “Mồi lửa đã tắt!”

Tiêu Sắt trở lại thu hút một đám người nhìn theo, muốn nhóm lửa sao? Nàng tất nhiên có thể làm được, không vấn đề gì cả. Bước chân di chuyển về phía mảnh đất trống, dọc đường còn thuận tiện hái vài cây thảo dược.

Trở lại bên cạnh đống lửa, Dạ Phong chỉ huy đám người Trường Sinh cùng Phong Niên, dùng dao đá cắt thịt, mỗi một người được chia một khối thịt lớn chừng bàn tay.

Tiêu Sắt cũng được chia một khối thịt tươi, máu chảy đầm đìa, nàng che giấu ghét bỏ trong mắt, nói với A Trà: “Chúng ta chờ đốt lửa xong hẵng nướng chín thịt rồi ăn cũng không muộn, ta cũng chưa đói lắm!”

Ăn thịt tươi, không có khả năng.

A Trà bi thương nhìn Tiêu Sắt.

Phong Niên liếc mắt nhìn Tiêu Sắt một cái, cầm miếng thịt máu me trong tay lên, mặt không biểu tình cắn một ngụm.

Máu tươi từ thịt sống chảy ra, chảy vòng xung quanh miệng hắn, nhìn qua vừa thị huyết lại hung ác. *(Ai đó cíu tui đi, đang ăn cơm mà edit đoạn này ăn hết dzô…)

Tươi cười trên mặt Tiêu Sắt phút chốc hóa đá: “Ăn sống thật sao?”

Nàng quay đầu nhìn về phía các tộc nhân khác cũng đang ăn thịt tươi, cảm giác không còn gì luyến tiếc cuộc này nữa.

“Thật khó ăn.” Phong Niên đùng một cái đứng lên, phẫn nộ nói: “Tộc trưởng, Tháp Hà bộ lạc đem mồi lửa của chúng ta dập tắt. Ngày mai, chúng ta phải đi đoạt lấy mồi lửa của bọn họ!”

Trường Sinh kéo hắn ngồi xuống. Phong Niên vẫy vẫy thịt tươi trong tay, tức giận ngút trời: “Mồi lửa không có, về sau chúng ta mỗi ngày đều ăn thịt tươi, ai mà chịu nổi. Nếu phải đợi đến khi lửa trời tới, vậy phải đợi đến bao lâu?” Các tộc nhân khác cũng rất phẫn nộ, tán thành lời Phong Niên nói, đi đoạt lại mồi lửa.

Dạ Phong mặt không biểu tình cắn một ngụm thịt tươi tràn ngập máu tươi, nhàn nhạt nói: “Ngày mai ta đi mượn lửa!”

“Đi đâu mượn?” Phong Niên bức xúc, lời nói ào ào tuôn ra: “Bộ lạc nào mà không đem mồi lửa của mình quý trọng hơn cả tính mạng chứ? Không có mồi lửa thì không có bộ lạc, ai sẽ đồng ý cho chúng ta mượn lửa?”

Các tộc nhân nghe vậy trên mặt ai nấy đều tràn ngập bi ai. Không có mồi lửa, bọn họ phải ăn thịt tươi, sẽ sinh bệnh, cũng không có lửa để xua đuổi dã thú. Đợi đến khi mùa đông tới, bọn họ cũng không thể sưởi ấm, sẽ bị đông chết.

Một bộ lạc không có mồi lửa, cuối cùng sẽ giải tán, sẽ bị bộ lạc khác cắn nuốt.

Dạ Phong chau mày, ánh mắt lạnh băng. Hắn nỗ lực làm tốt chức vị Tộc trưởng, dẫn dắt các tộc nhân đi săn ngắt lấy quả dại, giúp mọi người đều có một ngụm ăn. Nhưng không nghĩ tới, Tháp Hà bộ lạc đến, việc đầu tiên lại đem mồi lửa của bọn họ dập tắt, đây là muốn đem bọn họ bức vào con đường chết.

“Xương Hồn chính là muốn sau khi chúng ta mất mồi lửa, sẽ dơ tay đầu hàng bọn họ.” Phong Niên càng nghĩ càng giận: “Chúng ta phải đi đoạt lấy mồi lửa của Tháp Hà bộ lạc.”

Dạ Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, Phong Niên không dám nói nữa. Hoa Niên tư tế rất lo lắng: “Không có mồi lửa, bộ lạc chúng sẽ không thể sinh tồn được bao lâu. Hiện tại nhìn bầu trời trong xanh dù là đêm tối cũng đầy sao, chắc hẳn đoạn thời gian này không có lửa rơi xuống.” Có lẽ tương lai những ngày tới đều là trời nắng, chỉ có trời mưa sét đánh, mới có thiên hỏa rơi xuống!

Trời không mưa không có sét đánh, sẽ không có thiên hỏa rơi xuống.

Trong mắt Dạ Phong có tia kiên định: “Ngày mai ta đi mượn lửa.”

Phong Niên lại nhịn không được xen mồm: “Nếu bọn họ không cho mượn thì sao?”