Chương 47: Cãi nhau

Editor: Ái Tuyết

Sau khi ăn bữa sáng, Trường Sinh dẫn người đi lấy nước đắng, A Đạt dẫn người đi bắt cá thú, còn Phong Niên thì dẫn người đi dọn dẹp đống "tang vật" trên đất trống. Xú*(hôi thối) tới mức cậu không ngừng mắng chửi người: “Lần sau ai dám giải quyết ở chỗ này, tôi sẽ lấy chân tên đó ấn dẫm trực tiếp lên trên!”

Ngẫm lại lịch sử huy hoàng cỷa mình sáng nay, Phong Niên chỉ muốn đem toàn bộ chân những người này ấn vào trong phân, để cho bọn họ cũng nếm thử loại tư vị này.

May mắn, hiện tại có mang giày rơm.

Phong Niên cúi đầu nhìn giày rơm trên chân mình, thích thú cử động ngón chân, cười như một tên ngốc.

Dạ Phong tuần tra xong trở lại cửa sơn động, A Mộc vẫn còn ở đó, anh đi đến chỗ A Mộc, hỏi: “Mộc thúc, thúc chờ A Sắt!”

A Mộc cười cứng đờ: “Đúng vậy, tộc trưởng, à tôi đi qua chỗ Đại Thạch chờ cô ấy vậy, hiện tại bên chỗ ông ấy cũng rất bận, tôi có thể giúp một tay.”

“Mộc thúc!” Dạ Phong gọi ông lại, khuôn mặt trịnh trọng nghiêm túc, A Mộc khẩn trương không biết để tay ở chỗ nào.

Khuôn mặt Dạ Phong nghiêm túc, thanh âm trầm thấp: “Mộc thúc, thúc tin tưởng lời A Sắt nói, những cây gỗ đó có thể làm nhà ở sao?”

A Mộc ngẩn ra, đối diện với ánh mắt thanh lãnh của Dạ Phong, ông nhanh chóng cúi đầu: “Này này này…… Lúc chưa thấy nhà vệ sinh tôi đã không tin, hiện tại, tôi tin.” Khi chưa thấy nhà vệ sinh, ông không thể tin nổi chuyện dùng khúc gỗ làm nhà ở, con người làm sao có thể ở trong đó?

Nhưng hiện tại, ông nóng lòng chờ không nổi, muốn tự tay làm ra nhà ở bằng gỗ cho mọi người xem, muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của các tộc nhân, muốn được các tộc nhân công nhận ông không phải là một tên phế vật.

A Mộc ông không sợ bản thân chỉ có một con mắt, ông muốn trở thành kiêu ngạo của các tộc nhân.

Sắc mặt Dạ Phong dịu lại: “Đúng vậy, Mộc thúc, A Sắt đang thay đổi cuộc sống bộ lạc Thanh Long chúng ta, chúng ta phải tin tưởng cô ấy!”

“Đúng vậy, tôi biết phải làm như thế nào!” Vừa rồi A Mộc vừa khẩn trương lại vừa tự ti, lúc này ông thoải mái cười nói.

A Mộc vừa rời đi, Tiêu Sắt đã tỉnh dậy, vừa ăn thịt nướng vừa chạy về phía Dạ Phong, tò mò quan sát anh: “Tại sao hôm nay anh lại không đi săn?”

“Hôm nay không đi săn, ăn canh cá thú.” Thanh âm Dạ Phong thực nhẹ cũng thực ấm.

Tức khắc, thịt nướng trong tay Tiêu Sắt không còn thơm nữa: “Đúng đúng đúng, ăn canh cá thú. A! đúng rồi, tôi phải đi tìm Mộc thúc.”

“Thúc ấy đang ở chỗ Đại Thạch thúc.”

Dạ Phong cùng cô đi tìm A Mộc, nhìn cô chỉ dẫn A Mộc: “Ở chỗ này đào một cái hố, phải đào sâu bằng bắp chân của thúc, sau đó đem đầu gỗ vùi vào, lại đem bùn đất lấp lại, hiểu không?”

Có kinh nghiệm làm nhà vệ sinh, A Mộc vừa nghe đã hiểu: “Được, thúc làm xong sẽ đi tìm cháu.” Chủ yếu là có tộc trưởng ở bên cạnh nhìn, trong lòng ông khẩn trương, sợ mình làm không tốt.

Tiêu Sắt cũng nhìn ra lo lắng của ông, cùng Dạ Phong khai hoang mở rộng một mảnh đất trống, kéo dài về hướng phía trước sơn động.

“A Sắt.” A Trà đuổi theo, đem giày rơm đưa cho cô, “A Xảo nói, đã bện xong giày rơm, đây là đôi chị muốn, cậu ấy nhờ em đưa cho chị.”

Tiêu Sắt vỗ vỗ tay, tiếp nhận giày rơm lật tới lật đi, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, rất tốt, đây, Dạ Phong, giày rơm này tặng cho anh, mang vào đi.”

Dạ Phong mặt không biểu tình: “Ồ!”

Tiêu Sắt đưa giày rơm cho anh, nghi hoặc nhìn anh: “Anh ồ cái gì, mang vào a.”

Dạ Phong cứ như vậy nhìn cô, không tiếp nhận giày rơm cũng không nhấc chân.

“Ai nha? Anh làm sao vậy?” Tiêu Sắt vỗ vỗ giày rơm, tiến lại gần anh, “Chẳng lẽ anh còn muốn tôi mang cho anh?”

Dạ Phong vẫn như cũ không nói lời nào, Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói: “Được được được, tới, nhấc chân, tôi mang cho anh!”

Dạ Phong vẫn như cũ bất động nhìn Tiêu Sắt, không nói lời nào không nhấc chân.

Nhìn Dạ Phong giống như đầu gỗ, Tiêu Sắt tức giận, đem giày rơm ném lên người anh, quát lạnh: “Thích thì mang, không thích thì thôi!”

Giày rơm đều đưa đến tận tay, còn làm bộ làm tịch không mang, cô hầu hạ cho cũng không cần.

Giày rơm từ ngực Dạ Phong rơi xuống, Dạ Phong nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, xoay người đi về hướng ngược lại với Tiêu Sắt.

A Trà vội nhặt giày rơm trên mặt đất lên, nhìn Tiêu Sắt một cái, lại nhìn nhìn phương hướng Dạ Phong rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cãi nhau? Vì sao a?”

Dạ Phong mặt đen như đáy nồi, hai mắt sâu thẳm lạnh lẽo, toàn thân tản ra hơi thở dã thú hung tàn. Mỗi một tộc nhân đi ngang qua, khi muốn tiến lên chào hỏi tộc trưởng, đều bị mặt đen của anh dọa cho lui xa.

A Xảo đang ở bờ sông múc nước trở về, nhìn thấy sát thần tộc trưởng đi đến, cô vội vàng cúi đầu nhanh chóng trốn đi, không dám chào hỏi.

“A Xảo!”

Dạ Phong ngược lại tiến lên chào hỏi cô, dọa cho A Xảo vội vàng dừng chân, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tộc trưởng, có chuyện gì sao?”

Dạ Phong nhìn lướt qua giày rơm trên chân cô: “Hiện tại, trong tộc mỗi người đều có một đôi giày rơm sao?”

A Xảo rất thận trọng: “Đúng vậy, tộc trưởng.”

“Mỗi một đôi đều là do các cô tự tay bện?” Dạ Phong nhìn chằm chằm A Xảo, phảng phất như nhìn chằm chằm một con mồi dã thú.

A Xảo sắp bị tộc trưởng hù chết, mặt tái nhợt, môi run run, liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”

Dạ Phong không nói lời nào, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Thấy Dạ Phong không đi, A Xảo thật sự sắp bị dọa khóc, cô thầm nghĩ, câu trả lời của mình rốt cuộc có chỗ nào chọc tộc trưởng không hài lòng, cư nhiên lại nhìn chằm chằm mình như vậy?

Dạ Phong nhìn cô hoảng sợ, tức giận càng sâu, nhấc chân xoay người rời đi.

A Xảo lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Hôm nay tộc trưởng thật khủng khϊếp!”

Vừa mới thở ra một hơi, tộc trưởng đã rời đi lại đột ngột quay trở lại, thanh âm trầm thấp lạnh băng: “Không có gì đặc biệt?”

Vẻ nặt A Xảo mờ mịt nhìn Dạ Phong: “Đặc biệt cái gì?”

Nhìn A Xảo bị mình dọa thành một đoàn*(như bị doạ co rúm lại ấy), Dạ Phong lắc đầu: “Không có gì?”

A Xảo nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Phong, nhẹ lẩm bẩm: “Cái gì đặc biệt? Đặc biệt cái gì? Giày rơm? A Sắt? Tộc trưởng.”

Dạ Phong dừng bước chân lại, A Xảo lạnh run lấy hết can đảm nhấc chân đuổi kịp anh, nhỏ giọng nói: “A Sắt bện giày rơm có tính là đặc biệt không?”

Ánh mắt Dạ Phong lập tức sáng lên, giả vờ ho khan: “Khụ, tính. Giày rơm ở đâu?”

“Tôi nhờ A Trà đem qua cho A Sắt.” A Xảo nhỏ giọng nói, “Hôm qua A Sắt có chút việc nên dư lại một chút chưa làm xong, nên đã nhờ tôi giúp đỡ. Tối hôm qua tôi đã bện xong…… Này, tộc trưởng!”

Nhưng mà, Dạ Phong sớm không chờ A Xảo nói xong đã chạy đi, đầu cũng không thèm quay lại, lưu lại A Xảo càng thêm mờ mịt: “Rốt cuộc là có tính đặc biệt không? Bất quá, tộc trưởng thật sự khủng bố, hù chết tôi rồi, phải nhanh trở về thôi.”

Bước chân Dạ Phong như có gió, vội vàng trở lại sơn động: “A Sắt!”

“A Sắt không ở đây.”

Dạ Phong lại đi tới chỗ Đại Thạch thúc: “A Sắt!”

“A Sắt không ở đây.”

Dạ Phong chạy đến chỗ A Mộc: “Mộc thúc, A Sắt đâu?”

A Mộc mồ hôi đầm đìa, lau vội một phen: “A Sắt dạy chúng ta trồng bốn khúc gỗ này xong, đã dẫn theo A Trà đi rồi.”

“Đi đâu?” Dạ Phong vội hỏi.

A Mộc lắc đầu: “Cô ấy không nói.”

Dạ Phong xoay người chạy đi, đem toàn bộ Thanh Long bộ lạc tìm kiếm hết một lần, cũng không nhìn thấy A Sắt cùng A Trà: “Hai người này chạy đi đâu?”

Quay đầu nhìn về phía sơn động, Dạ Phong đi vào, ở trong sơn động trên tấm da thú, anh nhìn thấy một đôi giày rơm, anh cầm lấy giày rơm, khóe miệng giơ lên, đem giày rơm mang vào rồi ra khỏi sơn động.

Bất cứ tộc nhân nào gặp được Dạ Phong, đều có thể nhìn thấy hai mắt Dạ Phong hiện lên tia vui vẻ, mỉm cười.

“Tộc trưởng chúng ta cười!”

“Vừa rồi còn là bộ dáng tàn nhẫn như muốn gϊếŧ Xương Hồn, bây giờ lại cười, ngài ấy làm sao vậy?”

“Nhìn kia, tộc trưởng cũng mang giày rơm.”

“A, nguyên lai là bởi vì tộc nhân chúng ta đều mang giày rơm, ngài ấy không có nên mới tức giận.”

“Nhỏ giọng chút, đừng có nói bậy.”

Dạ Phong không tìm được Tiêu Sắt, trong lòng như có một loại cảm giác khủng hoảng khó tả!