Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Viễn Cổ Thành Nương Tử Dã Nhân

Chương 45: Nhà vệ sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt còn tưởng A Mộc cho rằng nơi này bẩn thỉu, nghe được lời này của ông, cô mỉm cười: "Nó vẫn còn ở đây, nhưng cháu cần phải thay đổi một chút."

Nơi giải tỏa nên xây ở nơi xuôi gió, để người trong bộ lạc không phải ngày ngày ngửi thấy mùi hôi.

Tiêu Sắt đưa A Mộc đến chỗ Đại Thạch thúc lấy chiếc xẻng đá mà cô nhờ Đại Thạch thúc làm. Cái này cũng có thể gọi là phiên bản siêu to của trường mâu.

"Cái này gọi là... xẻng đá!" Tiêu Sắt suýt chút nữa đã nói, đây gọi là xẻng sắt, ha ha!

Tiêu Sắt đi đến chỗ cô đã đánh dấu trên bãi đất trống, dùng xẻng đào một vốc đất, vui vẻ nói: "Rất hữu dụng cùng tiện dụng. Mộc thúc, thúc dẫn bọn họ đến đây đào hố đi."

A Mộc không hiểu lắm những cũng không hỏi lại, chỉ cần ông có việc gì đó để làm, đừng khiến ông cảm thấy bản thân là phế vật là được rồi. Mười tộc nhân khác cũng có ý nghĩ tương tự, họ cầm xẻng đá, làm theo lời Tiêu Sắt nói.

Tiêu Sắt cũng không rời đi, giúp đỡ cùng nhau đào đất, đáng tiếc đào hơn chục lần, tay cô đã đỏ bừng, chọc cho A Trà cảm thấy đau lòng: “Chị nhỏ gầy như vậy, không có chút sức lực nào, cho nên đừng làm, chị cứ chỉ dẫn chúng ta sẽ làm theo. Chờ khi tộc trưởng trở về, nếu thấy cũng sẽ không mắng chúng ta."

A Mộc cũng thuyết phục: “Ừ, cứ nói cho chúng tôi biết phải làm cái gì là được, cô đừng làm nữa”.

Tiêu Sắt gây trở ngại không giúp đỡ được gì, bất đắc dĩ buông tay, cười: "Được." Trong lòng oan uổng âm thầm gào thét, không phải là tôi không có sức mà là tôi chưa làm qua bao giờ.

Ôi, phụ nữ thật khốn khổ.

Tiêu Sắt không đào hố, cô dùng gậy gỗ khoanh tròn nền nhà, cô muốn xây một cái sân tứ hợp viện, nhưng cái đó hình như không thiết thực lắm.

Tiêu Sắt khoanh tròn một hình vuông có diện tích 100 mét vuông, ở nơi này có một căn nhà để ở đã rất tốt rồi, nếu muốn làm tinh xảo hơn thì chuyện đó là không có khả năng.

Các tộc nhân đến nói hố đã được đào xong, Tiêu Sắt chạy tới nhìn hố đào dài mười mét, sâu từ một đến năm mét. Tiêu Sắt cười khúc khích: "Mộc thúc, thúc đi nói Đại Thạch thúc mang bát đá đã làm xong khiêng đến đây đi."

Hắc hắc, cô sẽ bí mật chuẩn bị, sau đó sẽ khiến mọi người phải lác mắt vì kinh ngạc.

A Mộc cùng mười người đi đến đó, thật lâu sau cũng không thấy bọn họ quay lại, Tiêu Sắt đành phải chạy đến chỗ Đại Thạch thúc xem thử, thì thấy bọn họ đều đang ngơ ngác nhìn chằm chằm bát đá lớn đến phát ngốc.

"Mộc thúc, Đại Thạch thúc, các người làm sao vậy? Sao không khiêng bát đá lớn qua đó?" Tiêu Sắt vô cùng khó hiểu, thái độ này hoàn toàn khác một trời một vực với thái độ nỗ lực làm việc chăm chỉ khi nãy.

Đại Thạch thúc liếc nhìn Tiêu Sắt: "Cháu chỉ yêu cầu thúc tạc hòn đá này thành một cái bát đá, nhưng cháu cũng không có nói sẽ khiêng cái bát đá này đi."

Ách!

Tiêu Sắt há hốc mồm nhìn bát đá: “Vậy cái bát đá này không thể di chuyển được sao?”

Cô đi vòng quanh bát đá lớn nhìn nó: "Khá tốt. Chúng ta di chuyển nó đi."

A Mộc nói: "Khi Đại Thạch đánh bát đá này, không có tách ra. Hai cái đều dính liền với nhau."

Lúc này Tiêu Sắt mới thấy bát đá được đánh rất tốt, nhưng dưới đáy lại dính vào nhau.

Muốn di chuyển thì phải di chuyển hai cái, một cái bát đá đã khiến hai người mất nhiều sức lực mới khiêng được, hai cái bát đá nối liền với nhau, không có thế đỡ rất khó khiêng đi.

Một người khiêng thì không nổi, hai người khiêng lại không ăn khớp.

Tiêu Sắt cười: "A, thì ra mọi người đang suy nghĩ vấn đề này, không có gì đâu. A Sài, thúc đi mang vài khúc gỗ vừa tay đến đây đi."

A Sài là một trong những người làm cho A Mộc, ông dẫn chín người khác khiêng khúc gỗ dày ngang đùi đến.

Tiêu Sắt đưa tay lấy khúc gỗ, A Trà lập tức bước tới: "Để em giúp, làm thế nào đây?"

“Đặt tất cả vào đây!” Tiêu Sắt chỉ vào khúc gỗ, “Ở đây, đúng vậy.”

A Trà làm theo chỉ dẫn của Tiêu Sắt, đặt gỗ trước bát đá, A Sài và những người khác cũng đặt gỗ đặt song song cạnh nhau.

Tiêu Sắt nói với A Mộc: "Mộc thúc, thúc nâng bát đá lên một chút đi."

A Mộc trầm giọng gầm lên một tiếng, nâng chiếc bát đá lên, Tiêu Sắt nhanh chóng lăn gỗ xuống dưới chiếc bát đá: "Được rồi, đủ rồi, buông tay."

A Mộc buông tay ra, có chút khó hiểu nhìn Tiêu Sắt, chiếc bát đá chỉ được nâng lên một chút, làm sao có thể ổn được?

Tiêu Sắt nhìn ra nghi hoặc của ông: "Mộc thúc, bây giờ thúc đẩy bát đá về phía trước đi."

A Mộc làm theo lời cô, bất ngờ đẩy mạnh một cái, lực đạo quá lớn, bát đá lớn lao về phía trước, thiếu chút nữa là không dừng lại được, may mắn là ông đã kịp thời đỡ được bát đá.

Tiêu Sắt cũng bị làm cho giật mình, giơ ngón tay cái lên với A Mộc: "Thúc thật lợi hại! Được rồi, bây giờ cứ chậm rãi đẩy về phía trước, đừng đẩy mạnh quá. A Sài, nhặt khúc gỗ từ phía sau lên rồi đặt lên phía trước cho tốt!"

Gỗ lăn trên mặt đất, kéo theo hai cái bát đá, để lộ ra khúc gỗ phía sau.

A Sài nhìn chiếc bát đá đang chuyển động, cười ngốc nghếch, nhặt khúc gỗ phía sau đặt lên phía trước.

A Trà trợn tròn mắt kinh ngạc: "Oa, A Sắt, chị thật lợi hại. Này cũng có thể làm được, em chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể làm được như thế này!"

Đôi mắt Đại Thạch thúc hơi nheo lại đột nhiên sáng lên, sau đó trong mắt ông tràn đầy nước mắt vì kích động. Có cô gái này, cuộc sống của họ nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Đôi mắt của A Mộc cũng sáng ngời, càng thêm nghiêm túc ra sức làm tốt công việc của mình.

Sau khi vận chuyển bát đá ra chỗ đất trống, Tiêu Sắt bảo họ đặt khúc gỗ nghiêng vào trong hố, sau đó từ từ đẩy bát đá dọc theo khúc gỗ xuống, cuối cùng mới rút gỗ ra.

Bằng cách này, bát đá đã ở trong hố.

Cứ như vậy, sau khi hai chiếc bát đá còn lại cũng được vận chuyển xong, vừa sắp xếp lại vừa đào đất, rốt cuộc cũng đến giờ ăn trưa.

A Mộc và những người khác làm việc rất hăng say, họ rửa tay, ăn xong món thịt nướng rồi lại đến làm tiếp, Tiêu Sắt cũng chạy tới: "Được rồi, đem bùn đất và bát đá chôn xuống thật kỹ..."

"Được rồi, được rồi, thêm hai tấm gỗ lên trên... A Sài, tấm gỗ đó đã làm xong chưa?"

"Đặt lên trên đi, mỗi bên một miếng. Đúng rối, miếng rất tốt, nhưng miếng kia không được..."

"Khoảng cách giữa cái cuối cùng nên nhỏ hơn...cái này dành cho mấy hài tử."

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng bốn nhà vệ sinh cũng đã hoàn thành.

Bên ngoài được cố định bằng cọc gỗ cắm vào đất, sau đó bện dây leo lại trên cọc gỗ như tấm vải dệt. Cuối cùng còn dùng nhánh cây nhỏ bịt kín những khoảng trống ở giữa các dây leo.

Trên đỉnh dùng gỗ tạo thành chữ "nhân", sau đó buộc chắc bằng dây leo, lại trải lá lớn lên trên, cuối cùng dùng ván gỗ đè ép lại. *(Sợ mn không hiểu nghĩa, Tuyết giải thích chút, đây là đang miêu tả nóc nhà vệ sinh nha mn.)

Tiêu Sắt nhìn nhà vệ sinh cổ xưa nhất này với vẻ hài lòng, sẽ tốt hơn nếu được dùng da thú lợp lên thay vì lá cây.

Tuy nhiên, cái này đối với điều kiện hiện tại mà nói là không thể, các tộc nhân thậm chí còn không có da thú để mặc, vậy làm sao họ có thể dùng da thú làm nóc nhà vệ sinh?

Cánh cửa cũng được quấn quành bằng ván gỗ và dây leo, sau đó buộc chặt lại bằng dây leo.

“Đây là nhà vệ sinh!” A Trà tò mò nhìn đồ vật kỳ quái này, trừng lớn hai mắt: “Dùng cái này để giải quyết!”

A Mộc và những người khác cũng tò mò nhìn vào nhà vệ sinh.

A Sài thậm chí còn thẳng thắn nói: "Nếu muốn giải quyết thì đi chỗ nào không được? Sao phải làm thế này?".

Những người khác cũng cảm thấy lãng phí, nhưng không nói gì.

Tiêu Sắt biết bọn họ nhất thời khó tiếp thu, nhưng họ nhất định phải làm quen với điều này.

Dạ Phong cùng nhóm đàn ông khác vừa trở lại, Tiêu Sắt liền hưng phấn dẫn Dạ Phong đi xem nhà vệ sinh.

Dạ Phong nhìn vào nhà vệ sinh, nghe được những lời Tiêu Sắt giải thích, cảm thấy rất hài lòng: "Được rồi, từ nay trở đi, các tộc nhân trong bộ lạc sẽ giải quyết vấn đề cá nhân ở đây, không được phép tùy tiện giải quyết lung tung nữa."

Dạ Phong không cần nhìn sắc mặt các tộc nhân, cũng biết bọn họ không vui, thanh âm lại tăng lên, rét lạnh thấu xương: “Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của các tộc nhân, chúng ta phải đoàn kết lại thành một. Nếu không, chúng ta sẽ bị các bộ lạc khác nuốt chửng."

Tiêu Sắt mỉm cười nhìn Dạ Phong, Dạ Phong sát khí lạnh lùng, khí phách, uy mãnh*(uy phong + mạnh mẽ) đến cực kỳ!

Gió hè thổi động nước sông, ban đêm có hai bóng người lén lút men theo con sông, tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Thanh Long.
« Chương TrướcChương Tiếp »